Bài thơ đẫm nước mắt (bài thơ)

Khi Haiyan

– nghe châu chấu trong làng vào ban đêm để ăn gì đó vào ban đêm Một mùa thu và mùa đông đầy nắng đến? Với đầy hoài bão và sự tồn tại trong mùa sinh sản của loài côn trùng này – loài người xa lạ với trẻ con và con người, những ký ức về con người tích tụ nơi không ai muốn mua, nơi không ai muốn mua, nơi trộn lẫn hạnh phúc và niềm vui của con người để tạo ra những quả trứng kỳ ảo. , Làm nguôi ngoai những ai khát khao mơ mộng nhiều ngày

Nấp trong đêm trăng gió em dời đi đồng lòng, máu xương than thở quá khứ, đôi mắt đắm chìm trong sương đêm, chảy trên cỏ cây, phù hộ mùa thu– –Birthday 2007

Nhớ

Gió thổi êm đềm trên cỏ, tỏa hơi trăng mơ màng, phun từ môi em đến ngực anh. Ngôi làng dưới chân đồi trông như một bóng ma dứa dại, mắt nhắm nghiền, môi run vì đau – một buổi chiều buồn có thể bắt đầu. Đời về trời Hồn giấu trần gian, hồn nhuộm màu trái chín Sợ mùa này ra nghĩa địa. Ngày qua ngày rong ruổi vọng xưa không giao mùa Đừng đợi cánh chim nhỏ ấy trốn lạnh sương, em múa điệu tango, gió xuân thổi bay, tạm biệt chồi non-có khóc trăng không? Bên vệ đường, chàng trai phóng đãng, cô gái buồn trong mưa đom đóm bay trong đêm – hỏi người yêu bạn nhớ đến khát, ngồi giữa những tấm lụa hồng, sương trên cỏ hoa dại đêm nổi tiếng. Lời nói khàn khàn cũ kỹ không thể xoa dịu mùa hè yên ả giữa sắc đỏ tươi, đây là nỗi buồn dịu dàng trong những chiếc lá vàng rơi ven đường— Đêm nghĩa trang, đi bằng một tay, đèn đỏ, bàn tay khóc, đêm đau, đêm cấm

Leave Comments