Tô màu lại cho anh chàng
admin - on 2020-11-14
Nguyễn Thị Thu Hiền
– (Cưới Chàng Khờ Phần 28)
Nếu ai thích thì thông cảm màu gì nhé. Nếu ai đó kết hôn, họ sẽ biết màu sắc hoạt động như thế nào. Vậy đó, sơn bao nhiêu thì sơn đẹp bấy nhiêu.
Đọc báo thấy mọi người nói muốn thêm màu sắc cho cuộc sống của vợ chồng này khiến mình rất vui. Nhưng mọi người sẽ không cho tôi biết làm thế nào để có thể nếm được màu xanh, đỏ, tím và vàng tùy theo tình trạng của ao, điều này khiến tôi phải suy nghĩ. Vâng, tôi đã ăn rất nhiều trong những ngày này chỉ để nuôi não của bạn. Mọi điều bạn nói đều tốt, nhưng những gì bạn làm, những gì bạn làm, mọi điều bạn nói, mọi điều bạn nói. Ở nơi chúng tôi đang chiến đấu, chúng tôi chưa bao giờ lo lắng về chính niệm của anh ấy trong tủ, hoặc anh ấy cố tình làm điều gì đó mà không cần nhắc nhở. Chẳng hạn như thay bóng đèn trong phòng tắm bị cháy, mua thêm giấy dán tường, tặng quà cho sếp vào đêm giao thừa, v.v. Có lẽ đây là lý do tại sao tôi cảm thấy đầu tiên không có sự cạnh tranh. Hay nói theo ngôn ngữ của Khiên Vàng, ta là phương Đông ngoan cường. À quên, tôi sống ở Hồ Tây nên gọi là Tây Cộc. Bạn bè đến chơi nhà ai cũng chúc mừng anh với nụ cười ngọt ngào, dễ thương và thân thiện. Sau khi được khen ngợi, anh ta dần quen và một hôm anh ta tự nhủ:
– Mình đã chê anh ta rồi, anh ta đi theo cô trên phố. Bạn nói gì, cô ấy sẽ nghe ngay. Tôi không thích bạn. Tôi chỉ biết tôi rất tuyệt! (Tôi gật đầu đắc thắng.) Ít nhất tôi có thể giành được sáu bữa ăn. Chưa kể tên ngốc chết giữa đường. Nhưng thưa ông, tôi muốn tìm họ, nói bất cứ điều gì cô ấy nghe, và làm hài lòng họ hàng tháng, và cho tôi một triệu để nuôi ông. Tôi chi tiêu 6 triệu đô la mỗi tháng. Cân nhắc tiền thuê nhà cho chồng. So với & # 43 vẫn là một chút2; Mọi người thuê nhà trên đường phố. So với sự hao mòn của tuổi trẻ, đây vẫn là điều mà tôi không thể bù đắp được. Bạn biết nếu bạn thua. Nhưng đã đến lúc để anh ấy biết mình khủng khiếp như thế nào. Nếu tôi khinh thường kẻ thù như vậy thì thật tệ. . . . . . . . Bạn có gì ở nhà không?
– Không, tôi hỏi thì tôi vắng mặt ngay. Mau về đưa cháu về bà ngoại chơi .—— Ừ. Sau đó, anh ấy quay lại.
Hóa ra là anh ấy đã cắt tóc. Tôi biết anh ấy thường cắt tóc ở một tiệm trên phố Trang. Ở đâu có phụ nữ, ở đó có phụ nữ mặc đồ trắng như những tiệm cắt tóc, cắt tóc chuyên nghiệp. Nhưng dù sao thì vận may của tôi đã đến. …………
– Chà, anh chàng đẹp trai đã trở lại? Đến xem mùi bọt cạo râu có giống nhà không?
Anh ấy thích ngoẹo cổ, hít hà và ngửi. Đột nhiên, mọi người vui vẻ và hạnh phúc. Anh ấy đã tự ý cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng của mình vì anh ấy có rất nhiều tóc ngắn. Nở rít lên, mở tủ lấy áo đưa em đi chơi .—— A ……………… .A ………… ..A …………. !!!
— Tại sao lại hét lên? – – – đó là gì? —Hoặc?
– Nhìn đi, hãy nhìn kỹ. Tôi không cần giải thích. Tôi muốn biết liệu người chồng có nên làm điều này không. Từ nay anh thề với em không tin anh nữa. Tôi sẽ không nói một lời nào với bạn nữa. Nó chắc chắn sẽ chết.
– Nhưng …—— Sau tiếng rít và hàng loạt từ ngữ sắc bén ép cậu vào tường, sự hỗn loạn trở nên thảm hại. Nhưng anh ta cứ chạm vào người công nhân áo trắng vừa bóp vào mắt mình, rồi ném lên đầu anh ta đầy ác ý. Câu hỏi lớn nhất trong đầu cô là tại sao lại có cây son này? Rồi vội vàng không dám suy nghĩ lâu, anh ta giải thích một cách méo mó:
– Em à, chuyện đó không thể xảy ra đâu, chắc là trầy da & # 417; n Giữ ở đâu đó.
– Con trai, mẹ cảm thấy nó. Nó có mùi như thế này? Cô ấy trông giống như một hình trái tim .—— Em yêu, vậy là có người muốn trêu chọc em. Lạ thay, hôm nay không ai cười tôi?
Anh ngây ngô tự hỏi lương tâm lần nữa, rồi vội vàng nắm lấy tay cô cầu xin:
– Điều này có nghĩa là ngày khác có một đứa trẻ đang trêu chọc, phải không? Không có tiếng súng trên chiến trường ngày hôm nay, phải không?
– Ở đâu, tôi không hiểu. Tại sao là cái này?
– Tôi không nói nhiều. Tôi sẽ không đi chơi tối nay. Bạn không cần phải lo lắng về tâm trí của tôi. Bạn đi, bất cứ nơi nào bạn muốn đến, đây là gối của bạn.
Tôi đột ngột mang nó ra khỏi phòng, dùng gối và chăn đánh nó, rồi đóng cửa lại. Sự tức giận đã khôi phục lại tất cả ngôn ngữ không lời và khiến anh bị sốc. Đóng cửa lại, và sau đó tôi đi ngủ sớm. Một tiếng kêu nhỏ ấm áp đè lên cửa, bức bách. Anh sợ sẽ cãi nhau to rồi mất mặt với bố mẹ ở dưới nhà. Luôn luôn gọi, luôn luôn gọi. Xấu lắm, anh lao ra sân giặt quần áo, đi ra ban công lầu ba, đi đến cửa sổ phòng ngủ, rung rinh sung sướng khi anh dừng bước ra ngoài, anh nằm ngửa nhẹ nhàng rồi thều thào. Vào tai vợ:
– Em ơi, em ngủ chưa? – – – bạn muốn gì?
– Tôi đảm bảo với bạn rằng tôi chưa bao giờ làm điều gì sai trái. Chỉ có một người là xấu với tôi. Anh tin em nên anh bảo em muốn làm gì thì làm.
– Thực sự .—— Nó có đáng tin cậy không?
– Vâng .—— Đưa tôi đến KFC vào ngày mai — Vâng, chắc chắn .
– Không, tôi thích đi gặp Thượng nghị sĩ vào ngày mai.
Vịt nghèo dưới ao mừng như bắt được vàng. Khi tôi gục đầu vào nách anh và mỉm cười, anh vẫn có vẻ băn khoăn không biết vết son trên cổ áo của mình từ đâu ra. Khi anh ấy rướn cổ, hít hà và ngửi mùi, chỉ cần anh ấy nắm tay sẽ biết màu son của vợ, nếu anh ấy không háo hức giải thích thì cũng không quá đáng. cho. . . xin lỗiĐây là cách tôi.
Em ơi, anh phải tô son cho em.
…—— trắng …
Em không nhớ sinh nhật của anh. Biết những gì để mua. Mọi năm, không cần suy nghĩ, cứ đến sinh nhật là tôi lại tặng anh một chiếc áo. Một màu mỗi năm. Đưa nó đi xem tắc kè. Nhưng bây giờ tôi bỗng thấy chán. kỳ lạ! Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy phàn nàn, nhưng bản thân anh ấy cũng thấy chán. Các chị em công ty cho rằng mọi thứ đắt quá. Những cô gái xinh đẹp ngụ ý rằng họ quá dễ thương. Bí mật, tôi không biết phải làm thế nào.
Sắp đến một đêm trọng đại, người chồng tội nghiệp lại đi làm, về nhà và ăn uống nhẹ nhàng. Nhìn lại, xót xa, tôi thấy rất đau. Chà, tắm ao chắc em bị thiểu năng trí tuệ ngập chìm mất thôi .—— Ôi, chúng ta lại đi đâu?
– Anh chỉ mặc bộ đồ em muốn mặc, đưa em qua. Điều quan trọng .—— Cái gì?
– Tôi đến gặp khách hàng, nhưng trời tối và sợ hãi nên tôi được mời.
-Vâng, tôi biết!
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng còn lại trên giường và lái xe đi. Không cần hỏi, dù chỉ một ngày cũng rất ít. Vẫn quên?
…
Gió đang thổi, và nó vẫn chạy trên con đường có hay không có cây. Những cơn gió thoảng qua kéo dài khiến người ta lạnh sống lưng. Gió trên boong thoải mái chơi đùa từ cổ áo cô, và rồi anh nắm lấy vạt váy cô đang run rẩy. Nếu có đôi tai thỏ, chắc tôi đã nghe thấy tiếng cười của gió. – – – gì?
– Đó, theo tay tôi, đẹp không?
– Vâng, nó rất đẹp!
Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không, vô biên, phát ra mười loại ánh sáng ấm áp. Toàn bộ cánh đồng hoa trắng xóa, người ta bật đèn giúp hoa nở thành những dãy đèn tròn đỏ rực. Cầu Thăng Long như cầu vồng bắc qua hoa. Hàng vạn bóng đèn le lói như những mảnh nắng vỡ. Tóc họ vẫn bồng bềnh và không có tiếng ồn; hương thơm của hoa, chỉ gió và ánh sáng.
– Một ngày đẹp trời nữa, một mùa hoa huệ nữa, chúc mừng chồng nhé!
– Làm sao bạn biết nơi này?
– Tôi đã nói với bạn rằng bạn phải kết hôn với một người tài giỏi. Bạn có quên nó không? – – – Ôi chúa ơi!
Miệng giống như một chiếc bánh. Hận thù là hận thù.
– Còn nữa, vẫn chưa kết thúc! -Tôi tự hào vặn vẹo—— cái gì thế này? – – – Đây! lấp lánh ánh sáng!
– Ồ … hmm … đó? – – – Còn gì nữa! Đây là món quà sinh nhật của tôi dành cho bạn.
– Bạn đã mua quần áo mới chưa? Nhưng tại sao đây lại là món quà dành cho bạn?
– Vào ngày sinh nhật của bạn, tôi đã mua cho bạn một chiếc váy đẹp và tặng bạn một người phụ nữ đẹp, phải không?
nổ. Lâu lắm rồi tôi mới thấy anh cười tươi như vậy. Anh lắc đầu cười. Anh nắm chặt lan can cầu cười to trong gió, tôi cười sung sướng trong lòng.
-Không phải nó?
– Vâng … Vâng, bạn đã đúng! Tôi vẫn sai. Đây là tướng của bạn. Tôi biết .—— Thành thật mà nói, nó có đẹp không?
-Trông rất tuyệt.
Tôi lại cười vui vẻ với anh ấy. Và anh cũng vậy, mỉm cười và lắc đầu. Chưa có ai tặng quà sinh nhật cho cô ấy như tôi. Lui lại, đặt tay lên vai cô, má anh áp vào thái dương ấm áp của cô. Họ để gió lùa qua tóc trong lặng lẽ, nhìn hoa loa kèn nở rộ dưới ánh đèn tròn nhỏ.
Đứng mãi.
Tình yêu như muốn đứng, đứng mãi.
Do dự, như thể yêu anh chàng này.
Đứng mãi. Bồn chồn …
Có vẻ như môi anh ấy cách tôi hai inch.
– Này … Bạn đến từ đâu .—— Này, ai đã khiến bạn ở lại đây? Đi chỗ khác. Không được phép đậu xe trên cây cầu này.
– Nhưng bạn có thấy bảng chỉ đường không? -Tôi ủng hộ
– Không, đừng nói gì cả, bạn có đi xuống không?
-Vâng, tôi xin lỗi,Tôi đây! – Người đàn ông tốt bụng đó đã lê mình vào xe …………
Tất cả đều nở nụ cười trên đường trở về với họ. Càng nghĩ càng thấy thú vị. Anh kết luận:
– Tôi ghét anh chàng này!