Đánh đu định mệnh (34)
admin - on 2020-11-17
Như mọi khi, sau giờ làm việc, tôi trở về nhà từ trường đại học. Một con đường quen thuộc nhàm chán: Đi qua khu vườn, vài ngã tư, ngã tư, rẽ trái, rẽ phải. Hơn một năm nay, tôi không còn đi xe máy, đi xe đạp cũng nhằm mục đích kết hợp thể thao và sống lành mạnh. Hôm trước đến bệnh viện khám định kỳ, trong hồ sơ bệnh án bác sĩ chỉ ra: huyết áp không ổn định, mỡ máu cao, thoái hóa động mạch vành. Bác sĩ cũng dặn: Không nên cố gắng quá sức hay căng thẳng quá, tốt nhất nên thư giãn hoặc đi xe đạp thường xuyên.
Đang cúi đầu thì đột nhiên có tiếng gọi lại:
– Anh Phan Lang! Ông Pan Lang!
Đang quay lại, một người đàn ông đứng ở rìa vườn vẫy tay. Nhìn từ xa, tôi vẫn chưa quen ai. Tôi bước đến chỗ một người đàn ông cao, mảnh khảnh, gầy gò, lưng còng và mặc bộ đồ ngủ mỏng. Anh ta nhìn thấy tư thế của tôi và bị sốc:
– Chết tiệt, cô không biết tôi sao?
Quan sát kỹ, hóa ra bố Huy Tuấn chỉ có hai năm giữ chức Bộ trưởng. Khi ở trong phòng làm việc, dáng người anh tuấn phấn chấn, phong thái uy nghiêm tự tin đến mức phi ngựa, mấy năm rồi không gặp. Hôm đó Huy Tuấn mất, tôi từ chức giám đốc, không chủ động gặp anh, không có việc riêng, chuyện riêng để nói chuyện. — Chúng tôi đang ngồi trên băng ghế giữa công viên. Tôi hỏi:
– Bạn có tập ở đây mỗi chiều không?
– Chỉ một tuần thôi-Cựu bộ trưởng cười trả lời-Trước nhà tôi còn nhiều bãi đất trống. Haha, rất tiện khi đến đó đi dạo vào buổi chiều để luyện khí công. Nhưng bây giờ việc xây dựng các tòa nhà cao tầng mới bắt đầu nên tôi bị mất không gian luyện tập. Tôi nhìn quanh, nhưng không chỉ vậy, quãng đường từ nhà đến taxi hàng ngày chỉ khoảng 15 phút. Tập một số bài tập khí công ăn kiêng, sau đó ngồi xuống nhìn trời đất, quan sát mọi người ra vào để tĩnh tâm. Tôi để ý thấy anh ta đi xe đạp vào chiều hôm qua, và tôi nghi ngờ đó là sự thật. Hôm nay định ở ch & # 790một;Đầu tiên;. Tại sao đi làm bằng xe đạp gần đây?
– Đây cũng là một cách để rèn luyện bạn-Tôi nói-Tôi thích chơi cầu lông trong đội của học viện. Nhưng gần đây tôi phát hiện mình bị cao huyết áp và động mạch vành. Bác sĩ không cho phép tập thể dục vất vả, vì vậy tôi đạp xe đến văn phòng hàng ngày thay vì tập thể dục vất vả. À, hôm trước đi tỉnh Q gặp Huy Tuấn, không biết anh ấy đã lui hẳn chưa?
– Sau đó cựu bộ trưởng nói-Khốn nạn, đừng giấu giếm gì cả, anh ta vừa trở về với đại lý cũ. Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày khiếu nại. Tôi muốn biết bạn đã đến đó để nghe dư luận về bạn chưa? Tôi không nói gì cụ thể, ngày trước bố mẹ tôi luôn nói mọi thứ đều ổn, tôi khoe là sẽ gặp anh ấy ở đó, anh ấy đã đến sân tập của tuyển trước khi đi B. Tôi biết rằng có một phiên tòa do một người bạn từng là trưởng ban chức năng trung ương. .—— Tôi cũng ngạc nhiên vì những gì bạn vừa nói. Sự việc của anh phải liên quan đến vụ hỗn láo của hiệu trưởng trường trung học thành phố. Nhưng tôi nói với anh ấy rằng tôi không biết chi tiết và chỉ gặp một đầu bếp ở đó một lần và khen ngợi Huy Tuấn về khả năng làm việc của anh ấy. Vị cựu bộ trưởng vẫn không hài lòng và nói tiếp:
– Vì lời thỉnh cầu, việc thăng chức của ông ấy sẽ không diễn ra suôn sẻ. Tôi hỏi lại ban tổ chức, họ thường tiến hành điều tra, kiểm tra và không có vụ bê bối lớn nào về việc bổ nhiệm và đề bạt mới. Tôi nghe nói nội dung xét xử còn trạng thái, hành vi, nhưng rất may là anh ta không cố chấp lập trường và chỉ ra hướng xử lý sai. Nhưng tôi cũng lo lắng không biết vì chuyện này mà chuyện gia đình anh ấy bị trì hoãn lâu ngày khiến anh ấy cảm thấy hụt hẫng và bực bội. Tuy nhiên, trồng cây đến khi hái quả, mất đi cơ hội nghĩa là không biết bao giờ mới về. Tôi đã rời xa chính trị trong một vài năm, và tôi không thể giúp anh ấy như trước.
– Chuyện gì đã xảy ra với gia đình Hui T?
– Vậy là mày không biết-nó nói-nó lại ra sân chia tài sản, chia con. Tại sao đường tình yêu CCô khó quá!
– Hôm đi họp ở tỉnh Q, không thấy Huy Tuấn đến nhà tôi. Họ đã kết hôn được mười năm.
– Khi cô ấy là bác sĩ ở một trường đại học ở Anh, dì của cô ấy đã không ở với cô ấy – anh ấy nói – đã sống với nhau 5 năm và có một cô con gái. Cũng chính trong vụ lùm xùm hôm đó, một ca sĩ đã kể một câu chuyện ở học viện. Sau ngày cưới, vợ liền tủi thân, mãi không chuộc được, ly thân một thời gian rồi phải ra tòa. Vợ nhận con nuôi và chồng chu cấp cho đến khi con đủ mười tám tuổi. Chỉ bốn năm sau. Có một cậu con trai bốn tuổi. Điều này làm tổn thương anh ấy. Lý do chia tay là do hai cô con gái nói với tôi rằng chồng không chung thủy, hay mê muội. Tôi vẫn tin rằng nó là một đứa trẻ tử tế và có chí cầu tiến, nhưng đây không phải là một trong ba câu chuyện tử tế như vậy. Kể từ ngày anh đi, anh cũng ít nói chuyện gia đình với em, chỉ biết khi kiện nhau. Thương cho hai cháu, bố mẹ ra đi đã gây tổn hại lớn đến suy nghĩ của con cái. Lần này, vợ anh cũng đòi quyền nuôi con. Tôi và bà nội muốn nhận cháu về nuôi, con lớn vui lắm phải không?
– Gần đây trông bạn hơi gầy. Tôi nói .—— Bạn không biết, tôi đã bị bệnh tiểu đường nặng trong nhiều năm. Nếu không phải vì bệnh, tôi sẽ cố gắng mang thai ba tháng nữa. Anh em Ban Tổ chức Trung ương đã lên kế hoạch tổ chức. Có lần tôi gọi lại cho Huy Tuấn, tôi gắt với anh: Sao anh làm việc lớn mà việc nhỏ thường liên lụy? Người ta phải hiểu tự chủ trong sinh hoạt hàng ngày. Giết một người trên biển, nhưng không bao giờ chết trong vũng nước! Nó luôn nói với tôi rằng tôi không quan tâm đến điều nhỏ nhặt này. Đây cũng là do tôi cảm thấy lo lắng, buồn phiền mà bệnh tiến triển rất nhanh. Sau khi đến Singapore một thời gian, mọi thứ không thể tốt hơn. Tôi không thể làm việc chăm chỉ, tôi muốn Tập Cận Bình chủ độngGiữ n theo chế độ. Loại bệnh tiểu đường này không thể chữa khỏi hoàn toàn và không thể dung nạp được. Bác sĩ dặn tôi phải ăn kiêng và tập thể dục thường xuyên. Vì vậy, mỗi buổi chiều, sau khi tập Khí công, tôi sẽ đi bộ mười vòng trong công viên. Ở lứa tuổi anh em chúng tôi quý nhất là sức khỏe, nhưng có tiền rồi sẽ đổ bệnh.
– Và bạn vẫn sống một mình?
– Tôi già rồi-Tôi nói-Hai năm sau, tôi cũng sẽ dừng lại. Bây giờ là một y tá.
– Bạn là một giáo viên có kiến thức chuyên môn tốt và không để làm gì.
– Tốt là danh tiếng, chỉ danh tiếng. Những chuyên gia không cần thường xuyên ghé thăm sản phẩm mới hoặc sản phẩm mới sẽ sớm bị đào thải. Những năm gần đây, tôi không còn sức mình nữa và không cơ chế nào có thể giúp tôi phát huy hết kiến thức chuyên môn của mình. Bạn đứng đầu và bạn không biết làm thế nào để hiểu hết các phương pháp triển khai và R&D sau đây, nhưng tôi rất rõ ràng là tham gia vào nó, vì cách kinh doanh cẩu thả này, tôi chưa bao giờ hiểu về khoa học và công nghệ. Cũng đuổi người. Bây giờ, tôi không có kế hoạch tương lai khi tôi nghỉ hưu.
– Tôi biết bạn là người phù hợp. Tuy nhiên, khi đó anh đã từ chức quản lý và mất cơ hội thăng tiến. Khi đó, tôi là bộ trưởng nên không thể can thiệp quá sâu vào công việc của đơn vị cơ sở. Tôi được bổ nhiệm giữ chức vụ thứ trưởng, không có chuyên môn sâu và có nhiều thắc mắc về bằng cấp, tôi ngồi vào ghế của chính mình. Giờ tôi đã là dân thường, tôi càng hiểu rõ hơn về những rắc rối trong cuộc sống. Thành thật mà nói, tôi có rất ít bạn bè. Trước văn phòng, ngôi nhà luôn chật cứng, điện thoại liên tục đổ chuông và chỉ những người thực sự cần họp mới cần một thẻ SIM riêng. Ngày Tết trước nhà nhiều ô tô đậu hàng km. Gần một tuần nay không có ai đến thăm bạn hay điện thoại. Người xưa đã dạy: Tính hiếu thuận, dù ai đoán cũng không sai! ĐúngTôi không chỉ trích, dành thời gian thăm bạn. Trước đây ta đối với hắn cũng thật sự kính trọng, nhất là hắn giữ lời hứa giúp đỡ trưởng nhóm. Nhưng bạn quan tâm quá nhiều. Nếu người quá thẳng, họ sẽ thường xuyên đau khổ.
– Nếu họ là con người, họ không thể thay đổi. Tôi nói .—— Vậy cả đời này em sẽ như vậy sao?
– Tôi đã quá già để thay đổi hoặc gặp gỡ với bạn.
– Hoặc tôi sẽ thiết lập một mối quan hệ với bạn và gọi dì của tôi ở tuổi 40, và người chồng đã chết năm 18 tuổi. Con trai đang học đại học. Nền kinh tế đang phát triển mạnh mẽ. Ngoại hình cũng khá …—— Tôi cười bỏ qua chuyện khác:
– Gặp chị thì nhắc thỉnh thoảng anh đến nhà em có việc cần bàn bạc với anh. -Tôi tách khỏi cựu bộ trưởng. Tôi không đảm bảo rằng tôi sẽ chơi với anh ấy thường xuyên và trong một thời gian dài, tôi không quan tâm đến anh ấy, bởi vì tôi cảm thấy rằng hầu hết những người có chức vụ quyền hạn đều không chơi chiêu, quản lý tàn nhẫn và luôn tìm kiếm họ . Tất cả các phương pháp để áp đảo đối thủ. Anh ta thuộc một “tầng lớp” khác và hầu như không phải là tri kỷ. Trong nhiều năm, tôi không biết gì về cuộc sống riêng tư của gia đình anh. Thực tế đã chứng minh rằng một người đàng hoàng, chỉn chu trong gia đình, chăm lo cho con cái, nhưng hoàn cảnh trong nhà không tốt, không được thoải mái như tôi. nghĩ. More … (Tiểu thuyết “Dancing with Destiny” của Fan Guangdao, do Nhà xuất bản Văn học xuất bản năm 2012)