Đàn piano chuyển đổi và khi nhà văn đọc diễn văn
admin - on 2020-11-20
Tuy Hòa (Tuy Hòa)
Dựa vào cuộc đời cầm bút, nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm (Nguyễn Vũ Tiềm) quyết định thử sức vào trường thơ qua tác phẩm Tiếng đàn đăng trên ấn phẩm Văn học . Mặc dù chưa quen với thể loại này từ lâu nhưng nhà thơ Nguyễn Vút đã dùng thơ để khám phá những góc khuất của thế giới văn chương và lòng nhân ái của con người, và thử sức với hai tập “Tình yêu và Tài năng”. Thời tiết nguy hiểm. Anh dùng ba câu “mỗi khi cần ai biết chạm quá khứ / cho từng tay nắm mồ cho đúng tên / Vị ngọt sớm đưa gần môi”, anh dùng 32 chương để xác định quá khứ Số trang giấy in 200 tờ.
“Văn chương và Cô đơn” trên bìa bài hát quốc ca của trường.
Nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm làm báo đã lâu, nên sự thay đổi thân phận của người yêu chìm sâu vào tâm hồn anh và anh trở nên đau đớn. Nỗi đau không nhìn thấy mặt không phải là nỗi đau vì bát cơm, bát canh mà là nỗi đau của một trái tim bị hành hạ bởi công lý và lương thiện: Sao thương tích của tôi giờ đây hoàn toàn / thương tích giữa người với người / đã xảy ra chuyện gì? Việc gì được thực hiện … Sử dụng lời khen ngợi làm thước đo giá trị / sử dụng giá trị trung bình làm cân bằng / giá cả phóng đại sự đối xử ảo thành thực / khuyết tật, và dần cảm thấy mệt mỏi với những lời khen ngợi / gặp gỡ biểu quyết khen ngợi / khen ngợi / cho đơn giản Cuộc sống hàng ngày xen kẽ với cuộc sống viết lách / khen ngợi những lời rẻ tiền / anh ta bỏ lưỡi / anh ta cắt một quả bóng mịn / lăn thành một rãnh nhỏ / cho đầu mút khiêm tốn / nghĩ đó là điều hiển nhiên / vết thương không chảy máu / có cách để làm điều đó Có một dấu hiệu về sự tạm dừng trong lịch sử của nó. nhà văn. Trên trang viết, chúng ta có thể thấy cả cuộc đời vui buồn đều được tác giả vun đắp và vun đắp. cao đẳng Nghệ thuậtPhụ đề của Carnival n Tragedy là “Đêm trước Đổi mới”, nhưng nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm vẫn muốn biết nhiều điều ước khác nhau. Chất lượng thơ trong trường ca chưa cao, còn nhiều bài văn xuôi, nhưng giá trị của nó phản ánh tâm tư của các bậc nho sĩ trong nước trước đây: “Như thủ vào đồng / trong lòng đã thay màu áo / Có ảnh thật không? ? ”.—— Số phận và phẩm giá của nhà văn luôn đại diện cho một quốc gia, một xã hội. Khi đọc Eluard, không thể không nhớ câu nói của Eluard: “Nhà thơ hãy trở thành một công dân hữu ích trong đội của mình. Thơ cam kết đoàn kết tất cả mọi người.” Nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm đã miêu tả một góc lệch lạc: “Cái khốn cùng tuyệt vọng một phần / Lòng tốt thì tàu mất tích / Trơ trọi và vô cảm đã làm lở hàng triệu tấn, trừ nắng, bọt nước và hoài bão. “Có phải vẫn dựa vào ý thức / tự biết nơi dối trá / sự thật muốn vượt qua đâu? Không có hộ chiếu”. Nhưng cái đẹp vẫn lặng lẽ tồn tại, như cỏ xanh vĩnh cửu, như mây trắng vĩnh hằng nơi cõi vắng vẻ và khóc “Làng bị lãng quên / Vết cắn của thiên tài / Họ trở thành ẩn sĩ bất đắc dĩ / Chỉ còn bóng mình là tri kỷ / Rồi bóng vẫn chạy trong bóng tối / Cô đơn và ngờ vực mình. Bóng nặng nhưng nỗi đau chẳng bao giờ dứt. Đây là Nhà văn tự phê bình mình để tâm hồn trong sáng hơn, trí tuệ cao hơn, trang viết trong sáng hơn. “Anh ta gặp rắc rối vì một hoàn cảnh ích kỉ nhỏ nhen và học cách nghĩ về người khác:” Thế giới của niềm tin cá nhân có tồn tại không? Trăm trường nợ? Hay là người dưng chặt đứt? Ra đi? Em chảy máu trong đêm lạnh giá này ”.