Gốm (Tuyển tập thơ)

Trần Tuấn

Gốm

Hiện nay, dưới tác dụng của bình nắng, các hoa văn vỏ sò, sóng nước, móng tay nằm rải rác qua nhiều thế kỷ bất định, để lại những di vật ngàn năm đáng kinh ngạc. Dấu ấn bí mật được khắc trên móng tay cực chất kể về cuộc đời của người phụ nữ tỏa nắng. “Người đàn ông đang suy nghĩ” đang ngồi từ xa, bộ ngực của cô ấy đầy đặn, đôi môi dày của cô ấy, mũi của cô ấy mở và đôi mắt của cô ấy căng ra như đường nét của Kraung Praung. . Một chiếc bình gốm thủ công đựng tro cốt, ngọn lửa cháy tỏa ra theo đường cong của thân bình. Người phụ nữ-một viên gạch không tên. Ngàn tỏa sáng … Padai biyen-Hành trình hạt gạo, rong ruổi ngàn năm. Từ khi được mẹ Pơ Inư Nưgar gieo xuống đất, rồi biết trồng trọt, gieo hồn lúa vào đời sống mỗi con người, làm sao hạt giống bé nhỏ này lại nổi trên xứ nóng này? Hạt giống được gieo vào lửa, sư phụ già Kad Kanshe hát cho đứa trẻ sơ sinh trong bài hát buồn, giáo sư Mudwan gõ trống Baranan, và Wang Jiaying dùng roi để gọi mưa trong khi nhảy múa … Cơm che mắt nhìn người đó hồi lâu. Quay lại

Máy xếp gỗ

Xếp các lưới củi, biến cát thành gốm, chậu, mặt, rương. Chồng củi lên thân rồi vê cát. Củi chất thành từng khối vuông luân hồi trên đường vào cung. Qua hàng rào gai và con đường cát, khói hương của ông già chìm trong nắng. Chất xếp gỗ mỏng và thân cây khô. Những chiếc gai hát một khúc dài ngọt ngào đến nhức nhối quấn lấy eo người đàn bà gánh nước. Chậm rãi, như cát bay

Bình

Những mảnh thủy tinh cắt cành hoa chảy máu, cắt hoa lặng lẽ, là một buổi sáng nghèo đầy đặn — – Buổi sáng trong nhà, bình đất đẫm máu, bình cũ nát, vết đạn mũi kiếm vô hình-cái bình đổ nát từ cán dao chiếm ưu thế-cây phong lan rơi Đường vĩ độ dọc tìm thấy bông hoa mọc chậm, và ngôi mộ chết trong bình là nhận xét của nhà thơ Inrasara:

nhà thơ Inrasara.

Một nhận xét tinh tế: “Con ngườiave; giáng cấp xuống “cùng một” thanh không tên “. Họ sẽ trở về đâu? Là cội nguồn hay trở về cõi huyền thoại?”

Gợi lại suy nghĩ đã mất: “Hạt gạo, hành trình rong biển, tia chớp thiên niên kỷ.” “Little Seed” ra đời trong một bài hát sâu lắng và buồn, nhưng nó sẽ luôn tồn tại.

Đồ gốm của phụ nữ và gạo của người Chiêm. Ngôn ngữ và nhịp điệu. Bài thơ nào cũng hay, ai cũng được, nhưng Chen T không phải là người con đất Việt đắm mình trong đời sống văn hóa và hồn văn minh Trạm Giang, lâu ngày gặp lại mới biết đây là một bài thơ. Trong cuộc sống-thơ-ca ngày nay ít khi biết đến và không dám đề cập-họ sợ bị choáng ngợp, nhất là đối với những nhà thơ có kiến ​​thức độc đáo. Trần Tuấn nhắc lại lần nữa: Không, hiểu và yêu. Yêu

* Ảnh minh họa của Huybank

Leave Comments