Chiến tranh không bao giờ là ngày nghỉ
admin - on 2020-11-21
Những ngày này, nhà văn, cựu binh Bảo Ninh (Bảo Ninh) về thăm đồng đội trên chiến trường xưa. Ông kể, tháng 3 nào, các cựu chiến binh của Mặt trận B3 (Mặt trận Tây Nguyên) cũng muốn về thăm lại chiến trường Buôn Ma Thuột, nơi bắt đầu chiến dịch mùa xuân năm 1975. Tập đoàn quân 10 và tập đoàn quân 3 cũng muốn xuất phát từ Nha Trang, Cam Ranh, Pan Rang, đèo Nguk Muk, Tangyang, Janakia, Di Lin … Tây Bắc Sài Gòn, kể cả “Chiến xa tháng Tư” Lớp các tuyến chiến đấu. Trước đây anh cùng đồng đội tiến công theo tuyến đường này đánh vào ngã ba Bảy Hiền, đến sáng sớm ngày 30/4/1975 đã đặt nền móng cho lớp kiểm soát không lưu tại sân bay Tân Sơn Nhất. chiến thắng. Mong ước của họ là vậy nhưng mỗi năm chỉ đi được vài nơi vì sức khỏe và kinh tế không cho phép.
Một nhà văn lão thành khác của dòng văn học chiến tranh – Chu Lai (Chu Lai) cũng là một cựu quân nhân. Đại tá Zhu Lai từng là lính biệt kích ở ngoại ô Sài Gòn trong 10 năm. Anh từng bỏ cảnh “nhà thờ” (diễn viên của Bộ Chính trị) và trường Đại học Quân y để chiến đấu.
Nhà văn Chu Lai (trái) và nhà văn Bảo Ninh – hai nhà văn lớn trong Kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Trong số các nhà văn tham chiến có Nguyễn Văn Thọ. Anh phục vụ trong quân đội 12 năm, tham gia chống Mỹ, đánh 4 trận lớn và 500 trận đánh. Nguyễn Văn Thọ (Nguyễn Văn Thọ) đến Sài Gòn vào thời khắc hòa bình ngày 30 tháng 4 để hiểu rằng anh và những người lính Việt Nam không còn cần phải chết vì súng đạn. Với thành tích hiếm có về đề tài chiến tranh, nhà văn Lê Minh Khuê cũng đã vượt qua những năm tháng đánh Mỹ. Theo ông Lê Minh Khuê, giai đoạn 1965-1968 là giai đoạn Mỹ tập trung đánh phá từ TP Thanh Hóa đến Quảng Trị. Khi đó cô mới 15 đến 16 tuổi, tham gia hoạt động thanh niên xung phong và đóng quân ở những địa bàn ác liệt như Laoqiao, Wanqiao, Jute và Knuukland. Sau đó, Lemin Hue trở thành bệ phóng. Sĩ quan chiến trường. Cho đến khi chiến tranh kết thúc, cô đã tham gia hầu hết các sự kiện quyết định của cuộc kháng chiến chống Mỹ.
Thế hệ này không hiểu cho đến khi kết thúc chiến tranh – thất bại của chiến tranh – những người trực tiếp tham chiến, các nhà văn có lựa chọn tốt hơn để hiểu những gì con người phải chịu đựng trong một cuộc chiến. Nhà văn Chu Lai nói: “Chiến tranh ngày nào chôn nhau cắt rốn, không đến lượt mình chôn nhau cắt rốn, mười người ra đi chín người không trở về. Đoàn rước hát quanh ngôi mộ đẫm máu và nước mắt để tỏ lòng giác ngộ. . Chiến tranh chưa bao giờ là ngày hội.
Trận chiến khốc liệt từng khiến anh bất đắc dĩ phải tham gia sự kiện “nhà văn áo lính”. “Trận đấu nào cũng khốc liệt, khốc liệt đến mức nghĩ lại thấy tủi thân hoặc Tự tử thì thoát, nhưng tự hại thì sợ đau, tự tử thì sợ nhục. Cuối cùng, do sức nóng của đồng, tôi đã đứng dậy được. Đội là tình yêu của cư dân của những ngôi làng nhỏ chiến lược.
Nhà văn Nguyễn Văn Thọ nhớ những ngày gian khổ, vất vả. Ông từng nói rằng nhiệm vụ của quân ông là chặn đường bay của Mỹ đến Hà Nội. Cả một đoàn bom nhưng nhiều quả bom dội xuống nhà, anh đứng cả đêm nghe tiếng ai khóc. Sáng hôm sau, anh cắt lá cải trang thì thấy một làng trù phú ở đồng bằng sông Hồng chết. Sau khi đất nước thống nhất, anh nhìn thấy một người mẹ khác từ phía nam đào xác trong một ngôi mộ tập thể. Nguyễn Văn Thọ cho biết: “Chiến tranh đã xảy ra nhưng tiếng khóc của những người mẹ Việt Nam vang lên khắp nơi, dữ dội, hiên ngang. Còn đối với Nguyễn Văn Thọ (Nguyễn Văn Thọ), chiến tranh đã lấy đi của cả một thế hệ tuổi trẻ, có người đã nằm xuống mãi mãi trong chiến tranh.
Nhà văn Lê Minh Khuê .—— Chiến tranh kéo dài cho đến khi hòa bình. Tác giả ” “Nỗi buồn chiến tranh” chia sẻ với Bảo Ninh rằng vào ngày chiến tranh với Mỹ kết thúc, niềm vui sướng trong lòng là điều hiển nhiên, nhưng nỗi buồn 30 năm lại trỗi dậy vào lúc này. “Lúc đó. Lòng dân thật kỳ diệu. Có một bức tranh mô tả nỗi đau này. Người mẹ già tóc bạc ôm lấy con trai, quỳ lạy con trai. Cậu bé vừa được thả khỏi nhà tù Kundao. Người nhìn thấy bức ảnh này lần đầu tiên muốn khóc, nhưng sau đó khóc vì vui hay buồn. ”, Bao Ning nói.Trong chiến tranh, người ta gần như thờ ơ với cái chết, bởi nó diễn ra hàng ngày vô ích. Tác giả còn nhớ năm 1972, B52 bắt đầu đánh miền Bắc. Khi máy bay đang chạy dọc quốc lộ Một qua đêm và ô tô tiếp tục, cô đã thực hiện một chuyến đi khủng khiếp từ Hà Nội đến Quảng Bình. Người viết vẫn chưa quên lần Mỹ ném bom B52 xuống Hà Nội, chị đã chứng kiến nhiều người chết. “Đêm đó, ở Khâm Thiên (Khâm Thiên), mọi người đang đi cùng Lưu Quang Vũ, Nguyễn Lâm (Nguyễn Lâm) thì bị bom. Mọi người lao lên khóc lóc, mọi thứ đều bẩn thỉu, không được. Hãy nhớ lại sự việc Nhưng viết như thế này: “Nhưng theo tác giả, cuộc sống của con người thời đó đơn giản hơn, không tham lam và cẩn thận.” Bởi vì mỗi người đều có một đích chung, đó là công việc nguy hiểm của hòa bình và mong muốn chung. “Khi người ta bước ra khỏi trận địa, người viết lại thấy một hệ quả khác. “Chiến tranh đã kết thúc, những ngày đau thương lại bắt đầu. Ai cũng có nỗi đau riêng. Người phương bắc theo sát. Vào rừng, họ cảm nhận được sự lãng mạn của những người trẻ phương bắc. Nhưng khi họ đến thị trấn chỉ vì một Khi sự việc xảy ra, tình hình đã khác. Đời sống cá nhân bị đè nén và nhớ nhung lâu ngày. Ham muốn cá nhân nổi dậy. Điều này đã thay đổi hoàn toàn cảm nhận của tôi về con người. “
Nhất quán, theo Minh Khuê Cần phải thoát khỏi bom đạn và thoát khỏi hình ảnh chiến tranh. Ngày 30 tháng 4, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. “-Từ chiến trường đến trang viết-Trải nghiệm giúp Bao Ning, Zhu Lai, Ruan Wentao hay Lê Minh Khuê tìm hiểu cuộc sống của những người lính, cuộc sống trên chiến trường về nhiều mặt, từ đó đi sâu nghiên cứu về số phận cụ thể. Nhà văn Nguyễn Văn Thọ) đã viết 50 truyện ngắn và sau đó kể hơn 20 câu chuyện về chiến tranh “. Ông nói,” 700 người dưới quyền chỉ huy của tôi đã thiệt mạng. Tôi cũng đã chứng kiến những trận chiến mà hàng ngàn người đã bị giết. Cuộc chiến đầy đau thương. Cuộc sống hiện thực khiến những người như tôi không thể nào làm ngơ được. ”- Nguyễn Văn Thọ (Nguyễn Văn Thọ).
Đối với nhà văn Chu Lai, chiến tranh là dòng suối màu mỡ, ruộng đồng càng phì nhiêu. Chủ đề chiến tranh là một nửa trong các tác phẩm của ông, nhưng cảm hứng về chiến tranh vẫn đến từ nguồn cảm hứng mạnh mẽ nhất. Quan niệm của Zhu Lai là: “Vận mệnh của một người liên quan chặt chẽ đến vận mệnh của một quốc gia, và vận mệnh của một người lính liên quan chặt chẽ đến vận mệnh của chiến tranh. Lừa dối và chuyển giới là tội ác chống lại nhân dân và là sự xúc phạm đến phẩm giá” Hạnh phúc quốc gia “
Trên chiến trường Những năm tháng qua cũng xuất hiện trở lại trong nhiều tác phẩm của nhà văn Lê Minh Khuê, chiến tranh viết về trận chiến, trận chiến rất đơn giản, dù chỉ là thế nhưng hai bên vẫn lao vào nhau, nhưng hậu quả của chiến tranh thì Long. Đau khổ bắt nguồn từ chiến trận. Gia đình Việt Nam và mọi người. “Nhiệt đới gió mùa của Lê Minh Khuê lợi dụng câu chuyện đau thương này khi hai anh em trong một gia đình ở hai chiến tuyến phải trả thù. Quan trọng nhất, thông điệp của công việc là hận thù phải được giải quyết dần dần. Hận thù không giải quyết được gì. Có một cuộc chiến tranh khác? cô ấy nói. Bạn có, nhưng viết hay, hãy nhớ, viết những bài về chiến tranh, máu lửa, cuộc đời. quân đội. Đây là một bài viết về hòa bình, tình yêu, tình người và lòng bao dung. “
Hoàng An-Thứ Năm