tên đầu tiên

Nguyễn Thị Thu Hiền

– (Cưới anh nhé phần 16)

Tôi ghét tên mình lắm. Trước đây, khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi cắt tóc cho con trai để tránh mua dây buộc tóc và tránh cắt tóc nhiều lần để giảm nhiệt. Với đôi mắt to và cái miệng to, hết quần áo của các chú. Tên tôi là Zhou Xian. Ông tôi nói cái tên này có nghĩa là mùa thu ngọt ngào.

Vậy là mọi người đều cười. cười thành tiếng. Tiếng cười xuyên suốt thời trung học. Từ trước đến nay, dù ai hỏi tên tôi, tôi đều biết trước rằng nếu họ nói ra, họ sẽ cười. Bàn tay chăm sóc và một cái tên tuyệt vời. Ít nhất để không làm tổn thương những người xung quanh. Bất cứ khi nào họ hỏi, hãy làm cho họ cười. Nếu sau này đứa bé lớn lên, nó sẽ giận tôi. Nghĩ đến từ bụng nhỏ đến bụng lớn vẫn cảm thấy không tìm được danh tự. Lót người, mắt mở to, vẫn không ngừng tìm kiếm. Bế tắc, tiếng lành đồn xa khiến cấp trên xúc động. Không thể đặt tên xấu. Nửa đêm, tôi thức dậy ngồi suy nghĩ, tôi quay sang anh hỏi ý kiến, anh nói thầm trong mơ: “Tùy… anh.” Tôi tức giận đánh mấy phát rồi nghĩ mà nản. Ngủ hôn em nhẹ nhàng.

Chiều …

Đi làm về mệt mỏi, tôi cởi giày, vào tủ lạnh lấy một chai nước lạnh. Đột nhiên, trời ơi! -Fairy từ một hũ sữa đặc. Có phải anh Thọ không? Cô tiên đang cầm một chiếc túi lớn, giống như ăn trộm ông già Noel. Anh ấy nói:

– Tôi muốn đặt tên cho con gái anh.

– có đúng không? Cảm ơn .—— Họ của cậu sẽ như thế này …….

Nói xong, cậu ấy lấy ra một cái tên từ trong túi. Ai chả, thằng này đụng tên bố mẹ. Nàng tiên quậy trong bao có tên khác. Không, tên vẫn vậy. Nàng tiên cúi xuống đào cẩn thận và đặt cho mình một cái tên khác. Không, đây là một cái tên xấu xí. Cứ như vậy … cứ như thế này …—— Nghiên cứu …—— Không, giống nhau …—— Bằng cách tìm kiếm …—— Không, xấu là xấu

– Đổ rác ở …– Không …- Xả rác ở …—— Không …—— Bây giờ túi rỗng, nhiều cái tên tôi không thích Đã bị vứt bỏ. Nàng tiên chán chường, chán chường như muốn ăn thua. Việc tìm kiếm tên dường như cả hai chúng tôi đều mất hút từ chiều đến tối. Câu chuyện cổ tích thất vọng khiến cô mặt trời mọc trên trời, đưa tay lên đầu và hét lên thất vọng. Nhưng khi thấy anh quay lại nhìn tôi đầy phấn khích, tiếng khóc vừa vang lên:

– Tôi đã tìm thấy tên con gái anh—— gì?

– Là Nguyệt Đàn. Điều này có nghĩa là tinh thần quý giá đang ở trên mặt trăng. Hằng Nga cầm điếu thuốc, trước đây tôi có xem phim Tây Du Ký, nhưng Hằng Nga chưa từng tạo thần dệt nên quý thật.

… .—— Mở ra xem, vẫn còn trong giờ sáng. 4 giờ, tôi viết vội tên Nguyệt Đan vào một tờ giấy, cất ngay ngắn vào ngăn kéo rồi lại ngủ thiếp đi. Giấc mơ kỳ lạ.

Lúc đó ta được chọn bảy tháng.

Chỉ còn hai tuần nữa là sinh. Nhưng mãi anh không dám nói với bố mẹ là chúng tôi muốn đặt tên cho anh. Nó phức tạp, ông bà tôi không có con, nhưng họ chỉ muốn có một cái tên như vậy.

Tên của nhiều gia đình rất đẹp mà bố mẹ tôi sẽ không bao giờ quên được. Còn tôi, tôi thề sống chết trong tủ lạnh có hộp sữa bột Ông Thọ, tôi sẽ đấu tranh cho chính đứa con của mình và đặt tên cho giấc mơ kỳ lạ này. Anh ấy nói với tôi:

– Dù sao thì ông bà cũng vậy, muốn đặt tên gì thì không đặt tên.

-Đừng.

– Bạn không thể đặt tên cho tôi?

Đừng vô lý. Bạn nói gì? Ai là người khó khăn nhất ở đây? Ai đau khổ nhất? Ai sinh ra?

– Vậy nói cho tôi biết, tôi sẽ không nói cho anh biết sao? – – – Tôi khôngCó phải là cha của anh ấy không? Tại sao em yếu đuối như vậy, bố mẹ anh ấy sinh ra anh ấy rồi mà anh ấy còn sợ thì phải làm sao? Tôi không biết mình có thể nói được ba từ không, vì vậy tôi đã bắt gặp ba từ. Tôi sợ chết khiếp!

Anh ta trốn. Lời buộc tội của anh ta chống lại anh ta dựa trên các kỹ năng “bạn” của anh ta dường như là vô nghĩa. Tôn Tử nói: “Tiểu nam nữ chính là hai chuyện khó giải quyết nhất.” Nhưng hiện tại, nếu như xuất hiện, cũng phải thừa nhận: “Đi, thiếu hai loại người, cho dù đủ cũng không bình thường. Hình thể con người ”. Chà, cuộc chiến vì tên tuổi của tôi phải là một phía. Trận chiến đã bắt đầu:

– Mẹ ơi, hôm qua Hào nằm mơ thấy hình như một vị thần đặt tên cho bé là Nguyệt Đan.

-gì?

– Vâng, anh Hào nói với tôi. Nếu em đặt cái tên này trong mơ thì lớn lên em sẽ học và làm ăn với người khác giúp em .—— Im đi. Đừng nói bố tôi trong phòng ghét nó. Tên và tên.

thực hiện!

Tôi không thể sử dụng cùng một phương pháp. Mọi tội lỗi đều đổ lên đầu anh chàng này, mong bố mẹ đừng đè anh ta ra xem nặng lời. Vâng, vâng, không có ai trong ngôi nhà này. Mẹ thật quá, một cụm từ ngắn gọn khiến tôi ngạc nhiên không biết phải nói gì.

Kể từ đó, tôi quyết định tìm kiếm một cơ hội khác. Tôi đã sử dụng phương pháp tắm mưa từ lâu. Vào ngày sinh con, tất cả những ai đặt câu hỏi đều sẽ kèm theo một câu hỏi: “Con tên là gì?”. Tất nhiên, tôi có thể nhanh chóng phản hồi tên khi cần thiết. Mẹ cười và nói với họ: “Mẹ chỉ nói thôi, nhưng con không tìm được tên.”

Ôi, cuộc chiến này sao khó thế. Giờ về đến nhà đã có giấy khai sinh rồi thì bắt cháu đi làm giấy khai sinh. Sau khi hoàn thành, tôi giấu nó đi. Tôi không thể làm gì cả. Điều này hơi tàn nhẫn. Tôi rất thẳng thắn, bố mẹ tôi rất quan tâm, chúng ta hãy xem ai đã giải quyết vấn đề này sớm hơn!

– Tôi sẽ không làm điều này & # 273; Ông bà nội là hạng nhất, dù làm nghề gì cũng phải xin phép đàng hoàng. Tên này là một cái tên đẹp, bố mẹ cũng thích nhưng con trai cháu Hậu chưa nhờ ông bà đặt tên. Ông bà không làm theo ý mình, ngược lại còn ghét bỏ cha mẹ và cháu của mình. Cô ấy đang gặp bất lợi. Thân thể đau đớn .—— Cơn tức giận từ khi sinh ra đến khi được giải thoát dường như đã bị những lời nói dịu dàng của phụ thân biến thành tội lỗi. Tôi bị sốc và ồn ào, nhưng tôi không thể nghĩ nhiều. Bố nói đúng, có lẽ những bon chen trong cuộc sống khiến bố nghĩ đến con gái nhiều hơn khi lấy chồng. Nếu tôi không đồng ý với điều này, tôi xin lỗi bố mẹ chồng. Bố ruột của tôi bị bệnh đã hai năm, giọng nói khản đặc nhưng những lời nói của ông khiến tôi thương ông vô cùng. Bố ơi, nếu không có bố thì làm sao con nghĩ ra được nhiều thứ như vậy. Bố, con biết phải làm gì để bố mẹ yên tâm.

– Con, vậy bố có gan bảo bố mẹ đặt tên cho con không? Tôi sẽ theo dõi bạn, đứng sau bạn và khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu bạn không đủ can đảm đứng trước mặt cha mẹ và lo lắng cho tương lai của con mình, xin hãy ở lại căn phòng này. Em không cần anh làm gì sau lưng, dù chỉ có một mình em cũng sẽ nói với bố mẹ. Em chỉ sợ bố mẹ đuổi em đi. Lúc đó anh về nhà tay không: không vợ, không con. Tôi thề sẽ không ở lại ngôi nhà này nữa. Không có gì có thể ngăn cản tôi. Tôi chán nản nghĩ rằng mình đã tìm được bến bờ vững chắc, nhưng cuối cùng tôi chỉ làm một chiếc ô lá cọ để che mưa. Gió thổi, ô bay, tôi ở lại một mình. Để an toàn, vì con, tôi sẽ về nhà .—— Anh lặng lẽ … chơi trò chơi điện tử ở góc giường. Bất kể tôi muốn chơi như thế nào, tôi sẽ chơi solo. Mặt anh nhăn lại, như thể đang gầm thét. Tôi thì khỏi nói, người khéo nói ngày càng ít, tôi mở tủ cất đồ đi. Cả hai, thậm chí. Không nhanh không chậm.

5 phút …

Tôi vẫn đang cố gắng thu xếpĐồ đạc, thậm chí … 10 phút 15 giây …—— Tôi lau nước mắt và xếp lại những gì tôi định chào cô ấy … 16 phút rưỡi …—— Anh ném điện thoại vào góc và vỗ tay. , Gầm gừ chửi bới vài câu rồi đứng dậy đi về phòng bố mẹ. Trước khi đi, tiếng thở dài của anh vẫn đến, gõ cửa phòng và bắn anh. Tiếng thở dài thật nặng, như một cơn gió thoảng qua làm tôi … sướng. Tôi không biết bây giờ đàn ông đang nghĩ gì? Tôi phải đến với bố mẹ đẻ của mình dũng cảm như vậy sao?

……

– Thôi, ta hài lòng, (hắn còn đang giãy dụa), bọn họ muốn làm gì.

– Cha mẹ đã đồng ý gọi anh là Nguyệt Đan?

– Vâng, bạn muốn đặt tên là gì? Hãy để tôi yên.

– Không, tôi còn một việc phải làm .—— Còn gì nữa?

Khi nghe thấy âm thanh “không” chói tai từ thép của bạn, anh ta khó chịu khàn giọng. Mặt cô nhăn nhúm như một vết bánh bao. Tôi vẫn tỉnh bơ, đứng dậy đi đến đúng chỗ anh chơi trò chơi điện tử, ngồi xuống, cầm lấy điều khiển, bật TV lên xem TV rồi nói:

– cất tôi vào tủ. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi nữa. Lúc trước tôi còn bị lợm giọng, giờ thì … tôi ra rồi. Nhanh chóng cất đi, và một bộ phim chính sẽ được chiếu sau 10 phút. Anh ấy không quá lo lắng và hạnh phúc. Tại sao sự căng thẳng của anh ấy lại dễ dàng bị loại bỏ như vậy? Anh tung tăng như con chim sâu, chuẩn bị cho mình một thứ gì đó. Riêng tôi thì thầm nghĩ: “! May quá! Thằng này ngồi một lát thì không còn quần áo để gấp. Chút nữa mẹ ruột về rồi, may mà cái đòn thường xuyên này cuối cùng cũng ra tay. . “

(Trích nhật ký đám cưới của một cô dâu trẻ, được xuất bản bởi Sahara) – tiếp tục …

Leave Comments