Một số phương ngữ và phương ngữ của Guangyu (5)

Lê Minh Quốc

-… Nhân tiện nói đến thành ngữ Quảng Nam, kẻo quên thằng Cu, thằng Ngang như thằng Hoành, thằng bán dưa như thằng Quảng, thằng Nghị. Giàu giống nhau, Ngang như cục sạc sứ (Charle?), Lồi ra như Twink … Tại sao ta lại gọi là “dính như lồi”? Sở dĩ tôi hỏi như vậy là vì hồi nhỏ tôi đi chợ về, thấy tôi đang chơi ở đầu ngõ, mẹ tôi liền kéo tôi vào nhà và quát lớn: “Trời ạ! Con đồ xôi, lồi lõm. Trở lại phòng tắm! Nhà nghiên cứu Nguyễn Vân cho biết: “Ai trong đời cũng bị mẹ mắng như vậy, tuổi tác mất đi thì không thể nào quên được trái tim rưng rưng, ​​xúc động… “Sự bành trướng”? Xuân, “mặt lồi” có nghĩa là “người đàn ông mặt lồi”, anh giải thích: “Tôi thấy lễ nhà thổ thường được cử hành ở Tatian, Quảng Nam. Nhà thổ đang cho thuê hoặc cho thuê đất. Ở đại giáo. Tại buổi lễ, phù thủy có vai trò giữ liên lạc với người mù và có thể đáp ứng một số nhu cầu cuộc sống, có hai lý do Người nông dân: Tiền để an ủi dân là vì họ mất đất nên đòi tiền của dân chứ không phải vì hận đời đời. Hậu sinh Trong văn bản Quảng Nam Thừa Thiên (Tôi chưa đi thăm các vùng khác), tuy lời văn khác nhau nhưng ý nghĩ chỉ đối tượng đầu tiên là: “Chu Ngung, Man Nương” và sau đó là những chữ Tương. Cầu hồn khác:

mặt lồi, vết thương mất, Chăm, chợ, tượng chủ man rợ … cũng lồi. Gần Quảng Trị, Huế, Quảng Nam ở Túy Loan (Dạ Lũ vẫn còn) Lâu đài được gọi là lâu đài lồi, trong văn học cổ (như Làng Phước Ninh-Đà Nẵng), Bà Thiên Y A Na còn được gọi là Bà Chúa Lộ Phi, một số tượng ở đây và nơi khác còn được gọi là tượng Bà.

Do đó, Lự là dân tộc thật, không phải dân tộc Chăm, chỉ là dân tộc sau, vì họ quen đồng hóa với người Chăm. Văn minh kiểm chứng, đừng nhầm lẫn & #273; ok “(xem Địa Chí Đại Lộc, trang 18).

Vì vậy, ở Quảng Nam cổ đại không phải là chủ nhân đầu tiên của tộc Chăm mà còn có các tộc khác, như lồi, lạc. Người đã tạo ra lịch sử của trái đất.

Có lời giải thích khác không? Tất nhiên là có. Trong khi đọc tập X năm 1923 của “Ami du Vie Boulle”, tôi đã thấy nước Pháp Tiến sĩ A. Salles đã viết một bài báo “Đồ tạo tác trong nền văn hóa bình dân của An Nam, Quảng Nam.” Trong đó, tác giả cũng giải thích: “Lồi” chỉ sự lớn lên từ mặt đất, nhưng áp dụng cho nhiều thứ phổ biến liên quan đến ký ức Chăm. Chúng ta có thể lấy điều này làm cơ sở để chứng minh định nghĩa thứ hai của Gabriel trong từ điển của ông: “Convex” là người Champa. Bạn có sao không? Ở Quảng Nam, tôi không thấy tên này áp dụng trực tiếp. Tên đã lỗi thời, nhưng tôi nghĩ rằng đối với người An Nam, ý tưởng trong định nghĩa này là để chỉ các đồ vật và địa điểm, họ gọi là Lò, tức chỉ pháo đài cổ của Nhà nước Chăm, một nơi trước đây được gọi là “cồn lồi”, và một nơi khác trong quá khứ. Có một cây mít lớn gọi là “mít lồi”, là một công trường rộng, có nhiều gạch và công trình xây dựng đổ sập trên đó… ”. “Tất nhiên, tôi luôn chọn cách sử dụng lời giải thích của ông Ruan Wenxuan, nhưng tôi vẫn phải bổ sung ý kiến ​​này một lần nữa để người đọc tham khảo rộng rãi.

Xin nói lại, khi nói bằng giọng, giọng của Guang Nan là một chủ đề lớn. Đó chỉ là những suy nghĩ bất chợt, khi nhìn thấy một người nông dân quê mình, tôi sẽ nghĩ ngay đến một người con xa xứ, nhưng có lần tôi tự nghĩ:

Hồn quê ở đâu, người thành phố tôi nhớ tôi. Mới đây mà chưa xa lắm Nghe giọng quê tôi

chúng tôi thấy Trần Hữu Thung, Thái Kim Đỉnh cho ra đời cuốn “Từ điển Nghệ An” (NXB Nghệ An, 1998), do Bùi Minh Đức biên soạn “Từ điển Huế” (Văn học và Gia đình Trung Quốc,Loanh quanh trong cuốn “Quốc học 2004”, chủ biên Phương ngữ Nam bộ Nguyễn Văn Ái (Nhà xuất bản Thành phố Hồ Chí Minh, 1994)… Trước đó, người dân Quảng Nam đã dày công xây dựng từ điển Quảng Nam. ?

17. Quảng Nam có tranh chấp- “Quảng Nam có tranh chấp”. Thành ngữ này chính xác đến mức không cần phải … bàn cãi. Thật khó để giải thích cuối cùng. Không rõ tính cách mà nói:

Quảng Nam Quảng Ngãi hay lộ Bình Định quanh quẩn Thừa Thiên

Cũng có giả thuyết về nhân tài của cư dân mỗi tỉnh. Chẳng hạn như: -Xã Bội Quy NhơnHo từ Huế đánh thắng Quảng Ngãi trở về Quảng NamHo tu hành- hay: – Ai vào Bình Định nghe thơ Liêu, nghe danh tiếng Quảng Nam, bệnh này cũng là do Tính cách tàn nhẫn và nặng nề của người Quảng Nam. “Khi cãi nhau, mặc dù người kia dần nhận ra mình cãi là dở, là phi lý nhưng vẫn … quyết tâm đấu tranh đến cùng! Vì vậy, người này dù biết mình đang thắng nhưng cũng khó thuyết phục người kia chấp nhận mình. Lý luận.Trong trường hợp này, ở Quảng Nam có một câu rất lạ để chỉ trích “đối thủ” đã cãi nhau với mình, tôi quyết định bỏ một câu tục ngữ: “Anh đang cãi à? “Chúng ta đã thấy gì? Dù sao thì người dân Guangna vẫn cố gắng cứu chứ chưa hoàn toàn bó tay. Nói như vậy có nghĩa là tôi” không chấp nhận “, nhưng tôi đã thua ở đâu! Cái kết quá ư là éo le. Cách cư xử hài hước có thể khiến đôi bên Tất cả đều cười để kết thúc cuộc tranh cãi.

Có lẽ vì tranh cãi mà họ gặp phải, họ đang ở trong một mối quan hệ xã hội thông thường, trên đường gặp nhiều trắc trở, vì ở đời ít ai biết lắng nghe và chấp nhận người khác- Nhất là những người có vai vế thấp-dám tranh luận với tôi!

Nhưng tranh luận về thói quen lối sống thì không dễ đâu. Ít ra cũng phải tranh luận trong suy nghĩ, và phải tranh luận về những vấn đề người ta gặp phải63; tất cả. Muốn tranh luận thì phải có thông tin. Quảng Nam không thiếu thông tin. Họ sống ở vùng đất trù phú từng được mệnh danh là “Quảng Nam quốc” nên tiếp cận được nhiều nguồn thông tin. Hàng trăm năm nay, con người tiến hành hoạt động “chèo thuyền dưới bến” nên thông tin cập nhật. Một đặc điểm dễ nhận thấy trong các cuộc cãi vã là người Guangge thường lý trí hơn trong tình yêu của mình. Đây là nhược điểm hay ưu điểm? Đối với họ, yếu tố tình cảm hầu như không bị xáo trộn khi tranh cãi. Vì vậy, đôi khi họ đỏ mặt, cãi vã rồi tự đáy lòng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Li Wurong, nhưng tình yêu “ít nhiều đã biến mất.” Điều này cho thấy người lập luận chưa thật mềm dẻo và không linh hoạt trong lập luận, vì họ quên rất nhiều cái hay, cái lẽ phải tranh luận, nhưng “một mớ lý do cũng không bằng mấy tình”. . Đó là một hoạt động trong các quan hệ xã hội, “không phải như vậy.” Quang hiếm khi nghĩ như vậy. Họ thường dọn dẹp mọi thứ. Tuy nhiên, tính cách của Quảng Nam không chỉ là một lợi thế. Nhược điểm của tính cách Quảng Nam là hay cãi, dễ dẫn đến cực đoan, bảo thủ. Giải quyết nó dễ dẫn đến khó hòa giải. Công bằng là không khoan nhượng với kẻ thù, nhưng đối với bạn bè, đồng chí trở nên không khoan dung. Những đặc điểm này thường cản trở công việc và mang lại áp lực không cần thiết cho các mối quan hệ giữa các cá nhân. Về chủ nghĩa cực đoan của người dân Quảng Nam, có một câu chuyện rất điển hình: Ủy ban nhân dân của một xã có 16 đại diện được bầu làm chủ tịch tại cuộc họp đầu tiên. Các ứng cử viên là những đảng viên trẻ, có năng lực đang công tác ở địa phương và là những người duy nhất được đề cử. Trao đổi, thảo luận và# 7853; n Lần bỏ phiếu thứ hai vẫn là 8 phiếu thuận, 8 phiếu chống và 3 phiếu giống nhau. Hoàn toàn không có sự khoan nhượng, không thỏa hiệp. Tính cách này có thể rất tốt, nếu đối phó với kẻ thù thì đáng học hỏi, nhưng nếu là đối với bạn bè, đồng đội thì rất đáng để xem xét. Tôi làm việc ở Đà Nẵng, Quảng Nam được hai năm. Trong một lần gặp gỡ ở Hà Nội, có người hỏi:

– Điều gì thuận lợi nhất cho anh khi trở lại Đà Nẵng, Quảng Nam?

Tôi trả lời không chút do dự:

– Tính cách của Quảng Nam .—— Cái nào khó nhất?

– Đây cũng là nét đặc trưng của Quảng Nam.

Trong chuyến thăm, làm việc với Thường trực Tỉnh ủy, Ủy viên UBND tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng, đồng chí Lê Đức Khi chủ trì, đồng chí Ánh đã nói một cách bất thường: Đà Nẵng thì việc gì cũng quyết, còn khó thì giúp nhau hết lòng thương yêu đồng chí, không nên định kiến ​​hẹp hòi để trọng dụng nhân tài ”(Tạp chí Quảng Nam-Đà Nẵng, Xuân 1996). Đây là tài năng. Ngay cả với trai gái đang yêu cũng … cãi nhau. Trước đây, nho thường sinh ra ở Huế để kiểm tra. Có người nói đùa:

Học sinh Quảng An đi thi. Nhìn cô gái sắc mặt không thể đùa được mà còn có ý khen. Khen ngợi vẻ đằm thắm của sinh viên khỏa thân và khoai sắn, tất nhiên, câu nói đùa này cũng ngụ ý rằng cô gái săn chắc rất đẹp. Thử hỏi, nhìn thấy gái đẹp ai mà chẳng thích, vừa mắt? Bạn có thể xem nó một lúc rồi quên, nhưng bạn cũng có thể hình dung ra ngày hôm sau. Đây cũng là điều bình thường. Tuy nhiên, họ cũng nghĩ rằng mọi thứ đều ổn:

Học sinh Quảng An đã tham dự kỳ thi. Gái Huế không thể thay đổi – chỉ một từ có thể thay đổi nhưng ý nghĩa đã khác. Rõ ràng là máu “gây tranh cãi” đã được gửi qua thư, # 7901Nó chảy thẳng vào tâm trí Quang. Mọi người thường muốn biết cách giải quyết “cú sốc” của người dân Ngũ Hành Sơn. Có người từ xa đi đến một khu vực nọ, vì đường có sương mù nên họ lịch sự hỏi:

– Thưa ông, đường này có dẫn lên đèo không?

“Hết mình” không phải chỉ gật đầu hay lắc đầu cũng chỉ giúp ích cho người khác chứ không thể chịu đựng được: “-” Em nói những điều kỳ lạ gì vậy? Con đường này dẫn đến đèo Le? – – nó tốt! Thoạt nghe, câu trả lời này thấy … “Choáng”! Người “ngoan cố” xin đừng nói thêm, dù nó “lãnh đạn”. Nói vậy thôi chứ nói xong chuyện “ba gai”, nếu thấy trời tối, đường đến đó rất khó, vì không có khách sạn để nghỉ qua đêm, hướng dẫn viên sẵn sàng mời khách về nhà sớm, mai nghỉ ngơi. ! Đó chính là sự hào phóng và rộng lượng của Guangren, ngay cả lần gặp đầu tiên cũng sẽ quan tâm đến người khác. Nhà thơ, nhà báo Trương Điện Thắng kể một câu chuyện rất thú vị:

– Một lần, tôi đi công tác về quê, tìm đến Hợp tác xã Bình Tú. Trong thời gian cấp, rất ít cơ sở lắp đặt biển báo. Tôi thấy một tòa nhà năm gian lát gạch, mặt tiền là một sân gạch rộng, bên phải có một hội trường rất lớn, tôi bán tin hỏi một sinh viên đi ngang qua:

– Có phải là HTX Bình Tú không?

Cậu học sinh tiếp tục đạp xe và hỏi một câu rất chua chát:

– Tại sao tôi không thấy anh ta? Câu trả lời của một anh trong làng là “ba lá”. Người ở nơi khác hiểu thế nào? Sau khi nghe xong, tôi đã tìm ra cách giải thích tại sao lại có phản ứng như vậy? Tôi đã phải cover một số câu chuyện khác, và may mắn … có một lời giải thích mới! Có một câu chuyện thú vị, một chàng trai đang tán tỉnh một cô gái, một hôm anh ta đến thăm ngôi nhà này. Thật không may, tôi đã gặp cha cô ấy, người không thích cô ấy. chà! Khó nói và khó nói. Anh ta gãi đầu một cách yếu ớt, rồi mạnh dạn:

– Thân gửi b & aaco; c, X có ở nhà không?

– Anh ta là người vô gia cư?

Cái lưỡi chết tiệt! Sáng sớm lại xảy ra chuyện, vừa đi ra đường thấy bà cụ cắp nón đi chợ, tôi lễ phép hỏi:

– Chào, đầu hè chị có đi chợ không?

Không ngờ, bà cụ trả lời đúng:

– Tôi có thể đi chơi không? – Tôi thực sự biết!

Rõ ràng là không đáng hỏi trước câu hỏi mà họ cho là “đánh lạc hướng”, nhưng họ vẫn được yêu cầu chuẩn bị để bày tỏ thái độ ngay lập tức. Thái độ này ít nhiều cho thấy người Quảng rất giản dị và “thẳng thắn”. Tôi nghĩ một nhân vật ở Guangge đang rất tức giận. Bệnh tả nên còn nhiều tranh cãi. Nếu bạn không hài lòng với những gì đã xảy ra, hãy chiến đấu không do dự và chạm vào mắt của bạn. Nhân cách trong rèn luyện luôn tồn tại “hai mặt của vấn đề”, tức là vừa có lợi vừa có hại cho người đó.

– Chuyện này cũng rất kỳ lạ, tuy rằng hắn được ca tụng, cho thuê nhưng nếu bọn họ cho rằng không hợp lý, thì hắn cũng có nghĩa rộng. , Họ … cũng cãi nhau!

Ôn lại sự việc “Ngũ phượng hoàng phi” và ca ngợi tinh thần cần cù, hiếu thảo của Quảng Nam-nhưng Bác sĩ Huỳnh Thúc Kháng rất tiếc đã không để lại một sự nghiệp chính trị, văn hóa hay học thuật quan trọng. Trong trường hợp này, “tiếc nuối” chỉ dành cho Quảng Nam. Mặc dù những sự kiện nói trên đã làm sáng tỏ tên đất của Quảng Quan và giá đất mà họ sinh ra và canh tác, họ vẫn không thực sự hài lòng. Họ luôn yêu cầu nhiều hơn, không chỉ ở đó. Điều này đòi hỏi sự dũng cảm phi thường, và họ dám mang danh hiệu đáng tự hào này trong các đánh giá và nhận xét của mình. Nói chung, đặc điểm của người Quảng Nam là dù được khen nhưng họ vẫn muốn hiểu rõ thực chất của vấn đề, nhưng nếu cảm thấy mình thực sự không đáng được khen. , Anh ấy sẽ từ chối và cãi lại. Chao ôi! Con người xứ Quảng thật thà (và thật thà).

Không chỉ thế. Từ lâu, người dân Guangge thường tự hào về khả năng quản lý chiến lược C & # 7911; Ông Ích Khiêm (1832-1884) – quê ở làng Phong Lệ huyện Hòa Vang (TP Đà Nẵng). Nhiều nhà sử học cho rằng, chính ông là người đã sinh ra kế hoạch dùng trái mù u chơi! Theo cách nói của người Quảng thì đúng như vậy Nhớ nhé:

Chuyện nhân gian Đà Nẵng, Suntra, Miong Bông, Cẩm Lệ kể những trận mù mịt

..- -Hồi không nhìn mặt nhau Đối mặt với nhau, ông đã chiến đấu mù quáng để duy trì trạng thái của làng – đây có thể là lý do tại sao nhà nghiên cứu Lâm Quang Thụ khẳng định chắc nịch: “Người Pháp thường đi trên những con đường của làng. Người Pháp đi giày đóng đinh. , Ông Ích Khiêm sai người thu gom một lượng lớn quả mù u rồi sai người mang giỏ đầy mai phục kích đến ngã ba đường địch thường đi qua, quân Pháp đuổi đánh quân ta dẫm lên người mù. Bị trượt chân ngã, quân ta xông vào, trận này quân địch chết nhiều, máu chảy đầy đường, nhìn sơ qua ta thấy điều này có lý, chưa thấy sử sách nào và Anh ta ngang ngược Nhưng điều lạ là … người Quảng Nam không yêu nên … cãi nhau!

Người đầu tiên có thể là nhà văn hóa Nguyễn Văn Xuân (Nguyễn Văn Xuân), ông kiên quyết phản đối chiến tranh Việc sử dụng mù quáng trong nghệ thuật Ông Ích Kim’s art; sau đó, nhà nghiên cứu Lưu Anh Rỗ (Lưu Anh Rô) cũng đưa ra lời biện hộ nhưng có chút thận trọng: “Theo suy luận logic của dân gian thì không có Chắc chắn nó sẽ không được mọi người nhắc đến và lan truyền. Trong mọi trường hợp, có lẽ chiến đấu mù quáng có thể không gây ra nhiều thiệt hại cho Pháp, nếu có, họ đã ghi nó trong tạp chí “Chinh phục phương Đông” của họ.

Trên thực tế, việc sử dụng chiến đấu mù trong chiến đấu không phải là “đặc quyền” của Guangmin. Đến nay, người dân miền Nam vẫn nhắc đến ông Nguyễn Ngọc Thắng (Lanping Tang). Trong khoảng thời gian từ năm 1859 đến năm 1861, khi làm nhiệm vụ trấn thủ Cây Mai ở Gia Định, ông cũng đã nghĩ ra cách cho dân quân rải trái mù u dày đặc trên đường.. Trong trận ra trận, giặc Pháp đại bại do đi giày, nguyên do là … Vị tướng xông pha trận mạc, lập nhiều chiến công hiển hách. Có tin đồn rằng khi còn là sinh viên, tóc búi cao nhưng tính tình rất ngang ngạnh. Buổi trưa hôm đó trời rất nóng. Những con đường của Làng Vông Le ẩn hiện dưới bóng tre bỗng rợp bóng cờ Tổ quốc. Tiếng hò hét ầm ĩ của quân lính mở đường cho viên thống đốc trở về làng. Mọi người đang tranh cãi về cảnh này. Khi đám người Mandarin đi qua, mọi người đều vô thức đứng lên. Quân đang ngồi trên võng, bịt vật, trên đầu đội bốn chiếc ô xanh. Khi đó, bóng họ của chàng trai trong quán nước. Vì vậy, chân của cô ấy vẫn bị mắc kẹt trong đôi giày rách! Khi nhìn thấy hình ảnh ngạo mạn bất kính này, ông ta tức tối, bèn sai binh lính đến hỏi. Anh ấy nói rằng anh ấy là một sinh viên và biết rằng anh ấy đã bình tĩnh lại. Nhưng nghiêm túc:

– Đúng, học sinh nên cố gắng từ chối tiếng Quan Thoại, nếu không sẽ bị đánh.

Anh ta vừa đọc xong:

Không có một giây phút khó xử nào, anh ta ném lên ngực mình phản đối:

– Anh ta rất vui, và che đầu bằng bốn chiếc ô. Nhưng nghe xong câu này, Thượng Quan gia lại cười, hào phóng thưởng mấy đồng bạc, còn đề nghị chiếu cố sách. Và anh ấy đã học tốt ở trường. Mùa xuân mới 15 tuổi, khi thi đỗ cử nhân, vua Thiệu Trị đã phải khen “thiếu niên đỗ đại khoa”. Nó quá đơn giản và thiếu kiên nhẫn. Năm 1847, sau khi đỗ cử nhân, ông được bổ làm Tri phủ ba huyện Hải Dương. Năm 1865, ông được bổ nhiệm làm Tiêu Phủ Hiên, có chức năng ngăn chặn hải tặc và bọn giang hồ khuấy nước ở biên giới phía Bắc – do đó, ông còn được gọi là ‘Tiêu Tiêu. Khi & # 7863; c Pháp xâm lược nước ta dưới sự chỉ huy của tướng Nguyễn Khước Phu, ông Ích Kim đã lập chiến công hiển hách bảo vệ thành Đà Nẵng. Dù lập được nhiều chiến công nhưng tính cách tức giận “Quảng Nam cãi cọ” của anh vẫn không hề thay đổi. Chính vua Tudek đã từng nói: “Con người phải được giáo dục, phải có chí khí, người đời sau không thể làm việc và tuân theo số phận của loài người…”. Nhân vật này đã giết ông Ích Khiêm.

Một người có tính cách gần như độc đoán, cuối đời ăn nói thẳng thừng, có thể thấy cuộc đời như “cua”, “ăn đá” thì khó thành công, thậm chí còn mang họa vào thân. Khi bị đày đến nhà tù Bình Thuận, vì bị tòa xử giết, ông đã viết di chúc, trong đó có đoạn thơ: “Tôi phải tuyệt đối làm theo lời tôi”: “Hãy nghĩ xem, bây giờ, anh phải Hãy giữ vững ý chí. Đừng coi nhẹ lời ăn tiếng nói. Hãy lấy tôi làm gương để tránh tai họa. ” ————! Biết thế này, ý thức là thế, nhưng ai có thể thay thế được dòng dõi của nó?

Sau này, những người con của ông, như Ông Ích Kiểng, Ông Ích Thiện, cũng tiếp nối hào quang của cha. .. cũng tích cực tham gia vào hoạt động gây quỹ chống thuế khổng lồ nổ ra ở Dalu (Quảng Nam) vào năm 1908, và nó đã lan rộng ra cả nước. Người Pháp ở chợ Túy Loan năm 18 tuổi nói: Như cỏ cú, giết con đường này thì 100.000 người Hoa sẽ ra. Không có mía mới không có đường. ”Câu nói ngạo nghễ này khiến chúng ta nhớ đến người anh hùng nước Nam Nguyễn Trung Trực, người cũng đã từng nói:“ Tây nhổ cỏ thì nước Nam hết nói Tây. Combat “!

cũng được tính toán đáng kể c & # 7911; Tướng Ông Ích Khiêm.

Trong ngục, ông Ích Khiêm ấn định giờ chết là giờ Tý, ngày 7 và 19 năm Giáp Thìn. Theo nguyện vọng của mình, lúc đó ông trầm ngâm: “Khi cất bốc hài cốt, nên chọn một xã đồng bằng mát mẻ để chôn, không nên chôn trong hang, năm ba ngày mới đem về. Thời gian. Nên tiến hành chôn cất bình thường thay vì chôn cất long trọng, không chỉ tốn công sức mà còn mang tiếng cười và sự oán hận của thiên hạ. ”- Loại đề nghị này, tính cách của Quảng gia cũng được. Công việc cơ bản là thực tế, thực tế, không cần thiết và vô ích. Sau này, Phan Châu Trinh đã la lên “Đạt nếp sống văn minh” qua hành động “đáng đời, hôn thú”, không khác gì cách nhìn của chúng ta ngày nay. Trong tài liệu tôi dạy ở trường Đông Kinh Nghĩa Thục (Hà Nội) trong bài “Quốc hồn ca” viết năm 1907, có đoạn: “Chết rồi thì hồn ma đám Người cho tôi nợ? Hoàn Đừng mong năm con lợn mười con trâu được hưởng, chỉ cầu cho nhiều người mà tụ tập ăn nhậu nơi công cộng đông người, ăn tai, đầu lợn, thịt, xương vai thì mới nghĩ là vậy. Nhân ái và hiếu thảo. …… (Trích NXB Đà Nẵng, “Người Quảng Nam”) – Phần 1, phần 2, phần 3, phần 4, được tiếp …

Leave Comments