Dòng sông vẫn chảy

HàNgọcVân

– Lòng tôi rất bình yên, giá như bố tôi có thể nghĩ như tôi bây giờ, có lẽ ông không cần phải chịu đau đớn, bởi bệnh tật hành hạ ông từ khi Tuấn bỏ đi. Không sinh ra. — Tuấn mồ côi mẹ, hay mẹ còn sống, nhưng là một đứa trẻ mồ côi, con người xa lạ này đã đến từ đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của bố nó.

BaTuấn, một quân nhân xinh đẹp, hiền lành, tuy từ nhỏ không được học hành đến nơi đến chốn, nên được nhiều cô gái quê yêu mến, rồi bị mẹ Tuấn bắt lấy lòng. Hai người yêu nhau được một thời gian thì cùng phục vụ trong quân đội, hết nghĩa vụ về quê và cưới một phụ nữ nông dân xinh đẹp. Lúc đó ai cũng mừng cho cuộc hôn nhân của đôi bạn trẻ, và Bart là người hạnh phúc nhất, cách đây vài năm anh chỉ viết vội trang giấy chưa kịp cảm nhận tình yêu của người vợ ngọt ngào thì giờ anh đã có người yêu. . Trong vòng tay của cô, anh cảm thấy ngây ngất. Nhưng chính tình yêu cuồng nhiệt của anh đã khiến trái tim anh rơi vào bi kịch, trong trái tim anh đang rỉ máu không ngừng than thở. Vì vào cái đêm thần thánh đó, khi đến gặp anh ta phát hiện vợ mình không còn trinh trắng nữa. Trong đêm tối khủng khiếp, vợ anh ôm mặt khóc nức nở, khói trắng nghi ngút.

Đêm đó, anh không bao giờ nói chuyện với vợ nữa, lòng anh bất giác lặng đi, gió đêm vẫn là cánh đồng mênh mông, lòng anh khép lại vĩnh viễn. Fan thầm hỏi, nước mắt của vợ anh vẫn thấm từng ngày. Khi Tuấn chưa đầy một tháng tuổi, khuôn mặt không chút tì vết và sự im lặng lạnh hơn mặt nước mùa đông đã khiến vợ anh bỏ đi. Ngày tháng trôi qua, bóng dáng thơ ngây của cô bé đã tròn trịa. Lớn lên trong một ngôi nhà thiếu vắng tình thương của cha và mẹ. Bữa ăn luôn yên tĩnh vào buổi sáng hoặc buổi chiều. Mỗi khi lên men trong người, Tuấn còn nhận thêm những cú đấm trời giáng. Những lúc như vậy, Tuấn thường chạy vào bờ, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy rồi thương tiếc cho số phận của mình, nước mắt lặng lẽ rơi ngày qua ngày khiến gương mặt Tuấn có phần mỉa mai. Tôi rất cô đơn.

Tuanzi không biết học hành, vì còn nhỏ, ba lần mắc lỗi ngoài đồng, bạn bè ngày càng ít đi, thú vui duy nhất của Tuanzi là ngồi bên sông ngắm sông. Trôi theo bóng mặt trời lặn, đối với anh, dòng nước chảy như một người bạn lắng nghe anh nói, mang theo niềm tin vào đại dương bao dung.

Trưởng đoàn trưởng thành trong buổi chiều gặp gỡ, lòng đau xót xa về với đất nước, nên khi biết chuyện gia đình bất hạnh, lòng không quá đau, chỉ thấy xót xa cho cha. Khi lớn hơn, bản thân anh ta ngày càng uống nhiều hơn. Đôi khi, trưởng nhóm nghĩ rằng trưởng nhóm đi bước nữa, chỉ cần lớn tuổi hơn và có người cùng mình chia sẻ thì cũng không buồn, trưởng nhóm cũng vui, nhưng chưa bao giờ sai. Ra đồng, về nhà lại chìm vào tửu sắc, nhiều khi không uống rượu, anh lại hút thuốc nhìn đi chỗ khác. Nhìn bố mà lòng tôi đau lắm.

Ly nói sẽ ra thị trấn làm ăn, Tuấn không nói gì, chặt gót lúa ra làm con gà trống. Anh không cảm thấy buồn hay vui khi thổi một âm thanh vào miệng.

Cả xóm không ai chơi với Tuấn, có thể vì mặt Tuấn lạnh lùng, khó nói chuyện, chỉ có Ly luôn cười với anh ta. Là con gái trong gia đình, Tuấn lớn lên cùng Tuấn từ nhỏ. Buồn bã, cô thường tìm đến anh nhưng Tuấn luôn lạnh lùng. Anh sợ cái cảm giác đau đớn, nhưng khi Ly quay lại, anh lại thầm tiếc, trái tim anh như đã hóa đá, nhưng anh không cưỡng lại được quy luật của tình yêu, anh biết điều đó từ lâu rồi. Trái tim tôi vẫn cần Ly chăm sóc. Vì vậy, nghe Ly nói tin tức này, tuy rằng lúc ở bên Ly cũng không thờ ơ, nhưng trái tim anh như bị ai đó bóp nát, tiếng rơm rạ trong miệng dường như không thể hiện ra. . Với ai … Ở làng tôi, những cô gái chỉ có thể giữ được sự trong trắng thực sự khi sống và làm việc ở làng, nhưng khi về đến thành phố, họ như những chú chim sáo bay đi vĩnh viễn. Dù có quay lại, họ cũng không còn là những người phụ nữ nông dân ngày xưa. Li không xinh đẹp nhưng dịu dàng, cô gái nông dân hiền lành khiến trái tim Tuantuan không còn cô đơn, lạnh lẽo mà sắp phải ra đi.Tuấn thấy có gì đó trong tay không khỏi chùn bước.

*

Ngày mai Ly đi, tối nay Tuấn rủ Ly ra bờ sông ngắm sông lần cuối. Dòng sông hiền hòa. Lai cười:

– Lần trước đi về.

Cái đầu không cười khi nghe Lai nói, tôi biết Lai sẽ luôn biến mất, cánh đồng trống trải, mưa hè cũng không thể. Như bao cô gái ở xóm nghèo này, đừng ôm Ly.

Tuấn lặng lẽ ngồi bên mép nước, không nói gì, đầu tháng trời đã sáng. “Có loại bạc trên sông, trên người không còn dấu vết. Cha bị quất khi say như ngồi nhìn mặt nước mà đêm khuya lòng đau nặng. Lai đưa tay xuống.” Trên mặt nước, nước lạnh vuốt ve tay Lai, cô cười:

– Nếu có người bảo em ở lại, em sẽ không đi. — Anh muốn Ly đi hả anh? Lai nói, giọng không được. Thật đáng tiếc khi đùa.

Lần này trưởng nhóm nói, nhưng lời nói của anh ấy không khớp với câu chuyện .—— Lay đến đó để thử kinh doanh và tôi khó nghe rằng công việc sẽ có hại cho gia đình .—— Mọi Mọi người đều biết đây là lý do mình đến đó, Ly giọng có chút phản đối nhưng sau đó nhẹ nhàng nói: Anh không có gì để nói, lâu lâu mới gặp lại .—— Anh … Anh, Tuấn nghe em. Giọng bố như nghẹt thở, thực sự tối nay tôi muốn nói rất nhiều điều với Ly, muốn nói hết nỗi lòng của mình nhưng tôi không dám, bố con tôi mới đi làm được vài ngày, vài tháng. Khủng hoảng, tôi mang một nỗi đau không thể nguôi ngoai, anh không thể nói hộ lòng mình. Người rời quê lên thành phố sống phức tạp không khó. Trái tim Tuấn trăm lần đong đầy, nhưng cuối cùng anh vẫn có thể nói với Ly Nói với anh ấy điều em muốn nói nhất .—— Anh về chưa?

Tuấn khó nói, chỉ có thể lắng nghe, sau đó Ly vỗ tay cười:

– Em tưởng anh nói Có gì đó, tôi đi bộ về.

Đêm đó, tiếng cười của Ly làm Tuấn không bao giờ quên, nhưng Ly đã không để anh quay lại, vài năm sau, cô lấy chồng và ở trên phố, chỉ có Tuấn sống. Một đêm ngồi bên sông nhớ tiếng cười hồn nhiên của cô gái quê, anh càng uống say anh càng không còn mắng nhiếc, đánh đập như hồi còn trẻ, bây giờ hoa mắt thì khóc, Khóc, nước mắt làm tan nát cõi lòng, trước giờ tôi luôn nghĩ bố ghét mẹ nên khi bị đòn roi không bao giờ khóc hay bỏ chạy, tôi cảm thấy rất đau đớn vì nghĩ như vậy sẽ giải tỏa được lòng mình. Sự tức giận của con. Bố. Và có thể bù đắp một phần cho lỗi lầm của mình, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài từ đôi mắt nhăn nheo của bố, con mới biết rằng bố yêu mẹ nhiều lắm. Tình yêu trên đời là như thế này, nếu con đang nở rộ, Anh không nói gì nhưng nếu nó vỗ cánh bay đi sẽ khiến người ta đau xót vô hạn, Ly không về, Tuấn thấy rất buồn, nhưng không trách Ly, dù vẫn bị chế giễu. Cô ấy nói Ly sẽ quay lại, vì biết nơi này Ly đang hạnh phúc trong vòng tay của người có thể chăm sóc cho mình cả đời, yêu một người thì không nhất thiết phải là người đó, tôi chưa bao giờ hiểu được điều này thì Ly đã không bao giờ quay lại với tôi. Nhưng tiếc là bố tôi không hiểu điều đó nên vị đắng của tình yêu cứ hành hạ trái tim tôi. M .—— Vào một buổi chiều mưa mùa hạ, bố tôi qua đời và ông đã đặt nó lên mộ mẹ. Hình ảnh mẹ, con mong nơi xa xăm nụ cười trong hình mẹ có thể thả lòng mình nơi đó Còn con, chiều nào con vẫn sang sông Nhìn dòng nước trôi, ký ức đời mình trôi theo dòng nước, lòng nghe lòng thanh thản, mai mặt trời mọc, một ngày mới sẽ đến. Khởi đầu.

Leave Comments