Gặp gỡ ở Pháp (Phần 7)
admin - on 2020-11-28
Hoàng Minh Châu
– 19. Nói thật, tạng của tôi không phải vì tiếng Anh dở mà là người Mỹ khó đùa.
Nhưng cảm ơn nghiên cứu sinh John W. Nevada đã gặp tôi ở Pháp.
Bạn đã phần nào chữa khỏi thành kiến của tôi. Rõ ràng, biết John W. không hẳn vì anh ta không có khuynh hướng chính trị, thậm chí nếu anh ta nói, anh ta không thể đọc văn học.
Sở thích và pháo đài của anh ấy chỉ sử dụng tiếng Pháp. Chỉ nghiên cứu khoa học.
– Trong cuộc sống-John W nói-Chỉ có khoa học không phải là chính trị! Chỉ những người yêu khoa học mới thực sự trung lập và thuộc về tương lai!
Tất nhiên, tôi không hoàn toàn đồng ý với bạn:
– Tôi đã nói rằng khoa học không phải là chính trị. Khoa học đã bao giờ góp phần vào những tệ nạn của trái đất chưa?
– Được rồi …- John W. trả lời – Điều này là do mọi người đang sử dụng nó, nhưng bản thân khoa học không nên đổ lỗi.
Bạn có tin rằng trước sao Hỏa và sao Kim, con người và khoa học sẽ có nhiều cảm hứng hơn?
– À, đây là tương lai! Bây giờ, chúng ta hãy tìm một cách. Rồi tùy thuộc vào “lương tâm” làm chủ khoa học. – Cuộc nói chuyện giữa tôi và anh ấy ngày đầu thật khô khan.
Trong mọi trường hợp, John W .. Tôi không xa lạ với “lương tâm” mà anh ta đã nói trong hai tiếng. Nhất là khi tôi tạm biệt mình trong kỳ nghỉ hè, anh ấy đã tặng tôi một con chim bồ câu. Đáp lại, tôi đề xuất hai món đồ làm quà tặng. John W. nhìn anh ta một cách thích thú, rồi anh ta chỉ vào chiếc vali đầy ắp: – Cảm ơn anh rất nhiều, nhưng xin cho phép tôi chỉ nhận cuốn sách này.
Đó là “Sông Ngân trong bóng tối” (Waves de la riviere Claire của nhà thiên văn Nguyễn Quang Riêu .—— Tảng đá này bồng một em bé ngồi chăn trâu thổi sáo. Cảm ơn các bạn Một đài tưởng niệm!
John W. đã nhìn nó, nhưng do dự.
– Có phải vì nó quá nặng không? -Tôi hỏi.
– Một phần-John W. ) Mỉm cười-nhưng nếu bạn chắc chắn, món quà này bạn có thể nhờ tôi quay lại đặt cho John một họ khác, hoặc tặng cho Richard Nixon, người chủ trương sai lầm khi đưa Việt Nam vào Việt Nam Trở về thời kỳ đồ đá … 20. Người Pháp thích chơi chữ, nhưng ít người thích từ viết tắt, giống như anh ta.
Tôi biết bạn đang trên xe từ Berlin đến Paris Anh ấy vẫn ngồi đọc và chơi chữ viết tắt. Tên công ty nào cũng sáng ra ẩn dụ khiến hành khách bật cười .—— Các tổ chức khác có nghe không, các bạn có hay khắc khẩu để đuổi theo Họ? -Một người khách hỏi .—— Tôi nên tiếp tục như thế nào! Này, CIA là …, này, AIDS là …, mọi thứ đều có nghĩa là hạnh phúc … Cười nhiều hơn .— -Lúc đó tao phải giết thằng bạn này, mày không chỉ biết đời mà còn phải khôn khéo, còn có những lời hay ý đẹp mới ứng biến được, tiếc quá, vừa đến bến đã theo nó ra ga tàu điện ngầm. Đi hỏi anh ta. Anh ta nói rằng anh ta chỉ đi theo bản năng và chưa từng học qua trường lớp nào .—— Sinh ra ở Pháp, khối tài sản của gia đình anh ta chỉ là một thư viện của những giai thoại giúp anh ta có thể nhẹ nhàng nói ra .—— Tôi là một cao thủ trò chơi chữ! – Tôi đề nghị .—— Không dám! – Anh ta trả lời .—— Nói xong và chỉ vào biển chỉ dẫn, anh ta nói tiếp:
“Con đường này vẫn còn nhiều vấn đề. Một khách du lịch tầm thường … Có lần bị mất vé, quay lại, không qua được cổng, vị khách nhìn lên bảng RER và lẩm bẩm:
“Tôi không phải là nữ hoàng đã nghỉ hưu sao?” (Nữ hoàng đã nghỉ hưu) .- — Người đàn ông đeo kính trắng đáp: – “Có lẽ dòng chữ này chỉ thích hợp để đi lang thang!” (Roman Emman Romanichel) Chàng trai trẻ người Anh nói với cô gái bên cạnh: – “Nhìn này, họ cho E viết nhầm chữ A. Đi rock thôi.! “Nó bấm vé lại, nhưng lấy lại máy thế nào cũng được! Theo luật (trả lại theo thứ tự) …”
Anh chào em, tạm biệt .– – 21. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện của tôi, đại sứ quán Việt Nam, khi một người đàn ông Việt Nam đưa tay ra khỏi xe tải, tôi đi ra cửa để bắt xe buýt:
– Ông Zhou, xin chào! Bạn vẫn biết Có phải người ở đây không? Nam của “Dua”!
Nam! Thật vậy, tôi sẽ ngạc nhiên nếu anh ấy không nhắc đến “Hôm nay là ngày”. Tôi bắt tay Nam.
Nam năm 1965 Anh tốt nghiệp cấp 3 và tham gia bộ đội Trường Sơn. Hòa bình lập lại, Anh được cử tham gia khóa đào tạo ngoại ngữ cấp tốc. Vì số lượng các tòa nhà ở Hà Nội là như nhau, nên Nan sẽ nhờ tôi dạy tiếng Pháp mỗi tối khi tôi về.
Có lần anh ấy lái xe xuyên qua khu rừng, câu nói yêu thích của anh ấy là “anh ấy là ban ngày”, tôi dịch nó là:
“Trời sáng, mặt trăng chìm trong giấc ngủ, mặt trời ló dạngMơ thấy hoa đón “
Đã vậy, không ngờ anh ấy làm tốt công việc, lại được chọn vào làm nhân viên của Đại sứ quán Việt Nam
– Tại sao? Anh vẫn ở đó? -Tôi kéo Nam đi gần nhất Một chiếc giường trong quán café .—— Đúng vậy, kể từ khi Hiệp định Paris có hiệu lực, tôi đã dừng việc lái xe đến Boer và phải về nước, nhưng tôi có đủ trình độ để tiếp tục làm thợ máy trong một nhà máy sản xuất ô tô Năm trước mua một chiếc ô tô cũ để chở hàng, tiềm thêm tiềm lực bạn sẽ quay lại! Bạn có nhớ bài “Trong-dua” bạn viết lúc đó không, tôi nhớ mãi không quên. .. Nhưng, bạn đến khi nào? Bạn đã đi đâu? Đã đến thăm tháp Eiffel?
– Có!
– Bảo tàng Louvre?
– Đã có!
– Đã Có Pantheon không?
– Không!
– Danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử, những người nổi tiếng của Pháp đúng là những người tham gia lớp học, nhưng bạn cũng nên sắp xếp thời gian để qua đêm với tôi ở những nơi tôi không biết, thôi nào, Lời bài hát được in ở nơi tôi edit-khía-nuy (rất tối-rất tối) tr dịch sang tiếng Việt:
“Trời tối. Trời tối dần, thanh niên nô đùa, bìa rừng làng chơi, chờ vận động, kêu gọi, mời chào khách mua … làm nên câu chuyện của chúng tôi 24h qua. — Phần 1, 2, 3, 4, 5, 6