Thu môi (bài thơ)
admin - on 2020-12-02
Màu vàng son — đôi môi mùa thu — lá non, ngái ngủ, dần dần mời gọi mười ngón tay co lại, con cá sấu chua ngậm nửa con, con bọ sông vui mừng rơi bóng trôi trên bàn chân chim di cư ẩm mốc Đối mặt với ánh vàng nhạt trêu chọc người yêu trong cánh đồng nứt nẻ, Sonat, xa xăm, Sonat trên khung cửa nào cũng ngửi thấy mùi thơm. Đôi môi nhếch mép in hằn trên khuôn mặt cô.
Vật trong bát rơi
Em đi phơi nắng, cây bỏ, cầu rơi cầu ao, để bát chìm xuống sông
Nắng thơm rơi khắp lối, câu thơ ướt đẫm. Ướt không về kịp, cây trôi bờ đập, mẹ thề cho qua sông-còn hai lúa bằng thuyền trăng, vấn đề là lòng người mong đợi, câu cá bẽ bàng, tươi tắn, nụ cười bên thuyền rối trong Chợt ai đó nhìn trộm câu thơ mạn tàu rằng có cái bát sau lưng tôi thu. Trời đất
– Lấy chồng xa
Chị lấy chồng xa- Em hạnh phúc bên chồng Em vẫn nhớ đêm chèo thuyền ấm áp cho ai đó ở Làng Dongkim, thắp sáng bờ sông, Soi bóng lồng lộng-nhớ ngày mai chăn trâu cắt cỏ- ngày hai đứa tắm chung một khúc sông, trâu lên bờ buông lúa, tiếng mẹ roi. Điều đó thật đau đớn – Chiến tranh phương Bắc – người Mỹ tăng cường, và tôi phải chia tay với họ. Nắm khăn hồng anh đã cho em một mảnh nắng—— bao năm chiến đấu chắc không có trên đất nước này. Trong lòng dâng đầy ước nguyện, sẽ dẹp yên giặc sau bao năm đánh giặc, mẹ già con em về quê.