Bạn Đỗ Nam Cao nhân kỷ niệm 100 năm ngày mất

Anh Vân

– Sáng 19/2, nhiều văn nghệ sĩ từ Nam chí Bắc đã tề tựu trong căn phòng nhỏ treo đầy tranh của họa sĩ Lê Quân, ở quận Phú Nhuận, TP.HCM, kể chuyện người chết. nơi cư trú. Những bài thơ của Cao Nannan. Sau một thời gian mắc bệnh gan, ông đã qua đời vào ngày 8/11/2011.

Buổi gặp mặt là một buổi sinh nhật nho nhỏ ấm áp, rượu, thức ăn ngon … Nhưng ấm áp nhất có lẽ là sự đoàn tụ của L hồn nhiên trong bài thơ, cảm xúc của ngòi bút bạc.

Nhạc sĩ Lê Nguyên (bố của nghệ sĩ Lê Thiết Cương) đứng dậy đọc thơ tặng cụ 85 tuổi. Anh cho biết, thay vì thắp hương cho người chết, anh muốn đọc những vần thơ để tưởng nhớ một nhà thơ luôn sống trọn tình người.

Lê Hiền hôn đàn hát bài “Hà Nội mùa Đông” và đọc các bài thơ trong “Đạo Nan Cao”.

Lê Quân, Ruan Chouka, Lê Xuân Duo … đứng lên góp vui, kể chuyện vui buồn của các thi sĩ. Lệ Quân nhớ về những ngày mưa Hà Nội, Đỗ Nam Cao chạy xe máy dọc sông Nê, sông Hồng … cứ bình thản trước vẻ đẹp của thiên nhiên, sông nước. Nhà thơ còn kể một câu chuyện thú vị: sau khi Tào Tháo Nam thất sủng vì hẹn hò với ai đó, thấy ngoài cửa đầy nắng, từ chiều đã đẹp đến nao lòng, khiến khách khứa không khỏi quan tâm. Nhập cảnh trong mơ này.

Già yếu, nhà thơ Đông Trừng vẫn đến dự.

“Lão Thơ” Xuân Duo cũng rung động, bùi ngùi khi nói về tình bạn đẹp giữa các bạn Nan Cao, Ruan Qiuka, Lệ Quân … Với anh, đây là một cuộc đấu tranh tình cảm sâu sắc, đau đớn. Đau đớn, có khi khóc, có cười, có những lúc “buồn vui” cùng nhau. Khoảnh khắc đẹp nhất của thơ. “Những câu thoại của Huấn Cao như:” Phố cổ gặp mùa thu cốm … “Ù: Chỉ những người say mê Hà Nội mới có thể viết về Hà Nội như thế này. — Có thể nghe rõ nhiều tác phẩm của Nam Cao, trong số đó Một là bài Hà Nội mùa đông mà anh nhắc đến khi gặp Hiền của Nguyễn Thụy Kha ở 81 Trần Quốc Thảo, quận 3, nơi gặp gỡ giới ăn chơi Sài Gòn “Người này tay cầm điếu thuốc. Nuốt khói dày trong mưa. Bức tường rêu đợi quanh góc phố. Cành khô, gió mùa cuộn trào … “Ngay dòng đầu tiên của bài thơ, nhạc sĩ” Tuyệt “đã tưởng tượng ra giai điệu trữ tình, da diết của thủ đô. Sau khi Cao mất, Thế Hiển muốn đọc bài thơ rồi ôm Hát trên cây đàn để tưởng nhớ nhà thơ tài hoa.

“Sau khi ra đi, thơ sẽ trở nên cô đơn. Tôi chỉ tin rằng bạn sẽ quay lại một ngày nào đó. Không có thơ trên đường. Vì trời không bao giờ chịu khổ nên Tung Chee-hwa đã đọc to bài thơ mà anh vừa sáng tác cho “Cỏ phương Nam”. — Cuốn sách này bao gồm 105 tác phẩm chưa xuất bản và một số tác phẩm tản văn trước đây của ông, cũng đã in nhiều bài viết về những người bạn đã chia sẻ những kỷ niệm xúc động với nhà thơ, đây là lời ông tâm sự khi ngồi nhậu với Nguyễn Thụy Kha đêm khuya. Vị đắng. “Dính” trót lọt những tác phẩm văn học (tên một tập thơ của Nancao), có nghĩa là khi đọc những lời bạn bè tâm sự, anh thấy phảng phất cảm giác chết chóc, chết chóc trong những vần thơ của mình, nhưng luôn Giữ ý thức của bạn về cái chết. Ngay trong cõi vĩnh hằng cũng có một câu thơ hứa hẹn: “Ở cõi vĩnh hằng không có Cô gái xén cỏ có trăng non. Ừ chẳng ở cõi thần tiên là rượu ngon bạn tốt Chỉ hơi sợ. Thơ chẳng phải Nó sẽ làm tôi gục ngã. ”

Bạn bè bình luận về bạn bè, cảm thấy bất lực là cảm giác thường trực trong các bài thơ của Nan Nan Cao. Một người kháng chiến lão thành như ông, sau hòa bình, vừa lao động, vừa làm thơ, nhưng ít công bố tác phẩm, chưa bao giờ nhà thơ Thanh Thảo biết tin bạn mình qua đời. Anh viết: “Có người khi luôn ở xa chúng ta mới nhận ra mình đã đánh mất đi những điều quý giá. Bởi những người này vẫn sống lặng lẽ hàng ngày. Dù đang ẩn náu đâu đó trong cuộc đời.” – * Ảnh : Các nghệ sĩ tề tựu trong ngày giỗ cụ Na Nam Cao-Ảnh: Anh Văn

Leave Comments