Nhà văn Dạ Ngân về hiện tượng Wuyanlin
admin - on 2020-12-04
Anh Văn
— Những năm gần đây, người ta hay nói đến hiện tượng “văn chương ngủ đông”. Trong năm mới, tình hình này không có dấu hiệu thay đổi, bạn nghĩ sao?
– Theo tôi, “văn chương” có “ngủ đông” hay không thì không thể trách hoàn toàn tác giả. Nhà văn rất nhạy cảm với môi trường xã hội. Nếu xã hội ngày càng trở nên bất định và thối nát, và trần an toàn vẫn thấp, thì không thể trách nhà văn không viết được bất cứ thứ gì có giá trị.
Tôi tin rằng khi họ còn lòng tự tôn dân tộc thì nhà văn sẽ viết nên những tác phẩm hay, khi có quyền viết lên những trăn trở của mình và những tác phẩm của họ được độc giả đón nhận, họ sẽ trân trọng Niềm tự hào của công dân và sự tôn trọng đối với người Việt Nam. Ví dụ như trong lĩnh vực ca nhạc, hiện tượng Uyên Linh chỉ mới xuất hiện gần đây. Uyên Linh Idol thể hiện sự đồng lòng của một xã hội thiếu cảm hứng sống. Cô ấy là một người không quan tâm nhiều đến các cuộc thi như vậy, nhưng tôi đã bình chọn cho cô ấy để làm một điều nhỏ nhưng xuất thần với hàng triệu người và có được một trải nghiệm lành mạnh. Nói như vậy, có lẽ điều mà văn học Việt Nam thiếu nhất hiện nay là nguồn cảm hứng xã hội cần thiết để gắn kết mọi người lại với nhau. Cánh Đồng Vô Định của Nguyễn Ngọc Tư đã làm được điều đó. Nhưng không xảy ra nhiều trong các tác phẩm văn học của chúng ta.
Tác giả Dạ Ngưng (phải) và nhà văn Phan Triều Hải (Phan Triều Hải) trong buổi tọa đàm văn học tại TP.HCM. Ảnh: Thoại Hà-Theo bạn, nhà văn có cần viết và xuất bản tác phẩm mới thường xuyên hay chỉ xuất hiện khi họ thực sự có một tác phẩm mơ ước?
– Là một nhà văn, không thể cười trừ việc chứng minh rằng “tôi bận quá không viết được” là có lý. Độc giả sẽ không tha thứ cho bạn. Nếu cuốn sách này ra mắt, ít nhất độc giả cũng sẽ biết cuốn sách này dở như thế nào. Tuy nhiên, nếu ép mình làm một cuốn sách theo yêu cầu với sự xuất hiện của các ngôi sao thì rất dễ gây tác dụng ngược.
– Sau “Little Family”, cô ấy công bố ý định viết cuốn tiểu thuyết thứ hai. Khi nào bạn sẽ phát hành cuốn sách này?
– Tôi bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết này, nhưng tôi thực sự bị phân tâm. Đối với những người dị ứng thủ tục như chúng tôi, việc chuyển nhà, lo về hưu, chuyển hộ khẩu, bán nhà cũ, sửa nhà mới, làm giấy tờ lộn xộn là một việc không hề đơn giản.
Để hoàn thành một cuốn tiểu thuyết, tôi muốn trở thành một người cô đơn và nhanh chóng. Bản chất của tôi là ấm áp và hiếu khách. Tuy nhiên, hai điều này quá mâu thuẫn với công việc sáng tạo của một nhà văn. Đôi khi tôi ước mình có thể ngắt lời và chặn nó để cô lập mọi người và tập trung vào việc viết tiểu thuyết. Vì không phải như vậy nên tôi sẽ còn phải “chiến đấu” rất lâu. Nhưng chậm mà chắc, hành văn không đến nơi đến chốn, còn hơn là vội vàng, không đúng ý người đọc.
Thời gian rảnh của DạNgan là vào sách. Ảnh: Thoại Hà
– Cuối năm ngoái, một đoàn du học sinh Mỹ sang Việt Nam giao lưu, học hỏi văn học Việt Nam, chị cảm thấy như vậy khi cuốn Gia đình bé bỏng của mình khá hay. Có nhiều sinh viên Mỹ thích đọc sách không?
– Kể từ khi cuốn sách “Little Family” (Gia đình nhỏ) được xuất bản tại Mỹ vào cuối năm 2009, tôi thường xuyên giao lưu với các bạn sinh viên nước ngoài sau khi học văn. Chiến tranh Việt Nam. Ở một thị trường sách khổng lồ như Hoa Kỳ, việc dành cho bạn một góc nhỏ cũng đã rất quý giá rồi.
– Lần đầu xem tản văn của nhiều nhà văn nổi tiếng, cô được cho là có “mắt xanh” và chúng xa lạ với độc giả. Bạn có nhận thấy một cây bút xuất sắc gần đây không?
– Người viết tin tức Ngô Phan Lưu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Bản chất sâu lắng và nguồn cảm xúc, suy nghĩ phong phú khiến mỗi trang viết của tác giả đều “tâm đắc” và thú vị. Văn của Ngô Phan Lưu cũng đầy sức mạnh và sự bền bỉ. Trước đây, khi còn làm báo Văn nghệ, Ngô Phan Lưu đều đặn gửi tác phẩm của mình. Không ai biết anh ấy là ai vào thời điểm đó, nhưng tôi đọc một câu chuyện ngắn của anh ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, và viết một bức thư nhờ anh ấy rèn giũa thêm. Thực lòng mà nói, tôi cho rằng công việc biên tập hay chấm thi một cuộc thi văn học không khác gì dự định tổ chức một cuộc gặp gỡ San Mai hay Thần tượng Việt, nghĩa là người biên tập phải dùng cây bút mà tôi thấy để làm việc. Họ sẽ làm cho nó đi xa hơn. Đến bây giờ, dù không gặp may mắn của Nguyễn Ngọc Tư thì Nguyễn Ngọc Tư cũng được coi là một hiện tượng.Sau 3 năm sống ở Hà Nội, bạn có cảm thấy hài lòng hơn với công việc viết lách của mình không?
– Về Sài Gòn, tôi sống gần con cháu và quán xuyến công việc gia đình. Có nhiều chủng tộc hơn và thường thú vị hơn, nhưng những nhà văn vẫn cam kết với cộng đồng nhỏ của họ sẽ mất đi sự cô đơn. Đây là hơi thở của nhà văn. Ngoài ra, công việc viết tin, văn xuôi ở TP.HCM có phần “cám dỗ” hơn vì nhuận bút gấp 3-5 lần Hà Nội, nên điều này ít nhiều ảnh hưởng đến mảng sáng tác tin tức, tiểu thuyết.
Dạ Ngân-Nguyễn Quang Thân là bạn tâm giao trong công việc và cuộc sống. Ảnh: Thoại Hà
– Bạn nghĩ gì về Tết Sài Gòn và Tết Hà Nội?
– Tết ở Sài Gòn nóng lắm, Việt kiều từ Mỹ về ở khắp nơi. Thời tiết ở đó rất lạnh nhưng đông đúc người dân đi làm về phía nam. Năm nào vợ chồng tôi cũng hôn lên bàn thờ để kính viếng ông bà, chẳng đi đến đâu. Năm nào tôi cũng định “ăn tết” sớm nhất có thể, tự tay vào bếp làm mọi việc. Trước đây, tôi có làm món dưa đầu heo ở Hà Nội để biếu người thân, bạn bè sau khi đóng chai. Còn lễ hội mùa xuân năm nay, tôi chuyển sang món lạp xưởng nấu với hành phi, đắt gấp chục lần ở Hà Nội. Sáng mùng 1 thức dậy rất muộn, chúng tôi luôn tuân thủ quy tắc kiểm tra email đầu năm xem có liên lạc được không, nếu không bận giao dịch với khách hàng thì hãy viết vài dòng gọi là “khai bút”. -Tác giả Nguyễn Quang Thân Thường tặng vợ gì trong dịp lễ hội mùa xuân?
– Cả cuộc đời tôi là món quà của anh ấy đối với tôi, và anh ấy đối với tôi cũng vậy, nên có lẽ chúng tôi không cần tặng quà cho nhau (cười). Giọng Hà Tĩnh của anh Thân thật ấm áp và mạnh mẽ. “Anh như hơi thở, em nghe để nhớ lại đời mình”, ca khúc này diễn tả chính xác tâm trạng của một người phụ nữ yêu chồng bằng giọng hát, và tôi cũng không ngoại lệ. Chúng tôi đã đến Châu Âu một tháng vào năm ngoái, đây là hành trình chúng tôi đã chờ đợi và trải qua cùng nhau. Anh Thân “bày” món quà cho tôi thật ý nghĩa, bởi dù giỏi tiếng Pháp nhưng tiếng Anh cũng đủ để làm “kim chỉ nam” cho vợ.
– Điều mà vợ chồng chị mong muốn là hầu hết khi bước sang năm mới, Tết ý nghĩa như thế nào?
– Tôi nghĩ cuộc sống của mình như thế này là quá hạnh phúc, viên mãn hơn rất nhiều người. Chúng tôi chưa bao giờ mơ ước sở hữu một biệt thự hay một chiếc xe hơi, nhưng chúng tôi luôn mong muốn làm cho xã hội của chúng ta trở nên bình yên và tươi sáng hơn, bớt “vất vả” cho trẻ em đến trường, và một cuộc sống khỏe mạnh và năng động hơn cho giới trẻ. .
Báo cáo Anh Văn