Tối

Zhushitong

– Làng Wutai .—— Chúc một ngày tốt lành. Mùa xuân lạnh lắm, trời rung rinh mưa rơi. Trong cơn mưa phùn, một đoàn người già, răng đen, đau nhức, mặc áo tứ thân nâu mới ôm nải chuối đứng gác cổng chùa thị trấn. Các bông hoa không còn trở nên kín nước. Tin không quen đi chơi xuân. Kể từ ngày Chí Phèo qua đời, cô cảm thấy rất buồn. Khi đầy nước, thói quen ra sông ngắm trăng không còn nữa. Thị lang thang như một cái bóng trên phố mà không thèm nhìn ai. Buổi tối sau khi đi làm về, cô cuộn mình trên giường. Nhìn ra cửa sổ từ chiếc chõng tre nơi thành phố. Khi trăng tròn đến, ánh trăng ngang ngược. Vì tôi biết tình yêu là gì, tôi đã mong trăng. Cuối cùng Thị lại nhìn vào cái hộp đựng lá chuối rồi lại nhìn trăng. Chiếc tàu lá chuối rách nát rủ xuống, những thớ thịt và đôi bàn tay bám vào xương của những thân lá bị gió tung bay, trông rất tội nghiệp. Khi tàu chuối còn lành lặn, mỗi khi có gió tạt thì chao đảo.

— Bờ sông của thành phố cháy rất nhiều cát, chúng chảy tự do ra sông. Những thảm cỏ xanh mướt trải dài trên bãi biển. Mỗi khi trời mưa hoặc không phải là ngày họp chợ buôn bán, đường ra bến sông thường thưa thớt người qua lại. Nhưng bến tàu không ở đó. Muốn xuống tàu thì phải chăm chỉ hơn. Ở đó không có bao nhiêu cây chuối, nhưng bù lại có một cây gạo cổ thụ với thân hình vạm vỡ vươn ra bốn hướng. Dưới ruộng lúa có một ngôi chùa, thời gian trôi qua, ngôi chùa ngày càng cũ kỹ. Vào mùa xuân, mỗi cành sẽ rải một chậu hoa đỏ tươi xung quanh, rồi phủ kín phần gốc là những bông hoa đỏ lặng lẽ xếp chồng lên nhau như một tấm thảm đỏ. Ngày xưa, mỗi lần đi chợ về nhậu, Chí Phèo đều tựa vào ổ rơm đánh một giấc ngon lành. Một đàn bò vàng đỏ đi dạo, gặm cỏ lặng lẽ trên ruộng lúa, thỉnh thoảng rượt đuổi nhau. Đôi khi, trong lúc hỗn loạn của b & ograve, Chí bị đánh thức mạnh mẽ bởi một bầy bòGiấc mơ về ngôi nhà của Pinchuk và Lu Kun. Kết quả là cổ con bò tót trong nhà Pinchuk bị rách bởi chiếc sừng sắc nhọn của vương triều Lü Kun bị bên phải đâm thủng. Tuy nhiên, Chí Phèo cũng dễ lây, vì hành trình đi tìm thợ săn thứ hai của bò tót vô tình đụng phải chỗ Chí đang say sưa dưới tán lúa. Chí bị Lý Cường sượt qua sừng và ném chai rượu vào tay. Còn về phần xương sườn, bị va đập mạnh khiến Chí phải kêu đau và ở lại vài ngày, không thể đi chợ.

Nhiều người la lên, tiếc hùi hụi:

– Tôi phải trả cho nó (con bò) bị đòn nặng, cho phép thần chết, cho dân làng Vũ Đại bớt đau thương … Nhưng bây giờ Chí chết thật rồi. – Có lẽ không bao giờ nữa Thị không. Lưu ý rằng nó sẽ trở thành bộ dạng này Thị không quen nhìn mình qua chiếc gương vuông nhỏ mà bà ngoại cậu mua ở chợ làng cách đây không lâu. Nhưng cô muốn được ngắm mình trong làn nước trong vắt của dòng sông, trong chậu nước dưới giàn trầu trước nhà. Mỗi khi cô nghiêng người nhìn chằm chằm mình trong hồ nước phản chiếu, cô sẽ nhìn thấy một người phụ nữ ở đằng xa, vẻ mặt kinh hãi nhìn cô. Thị giận người đàn bà kia. Di thò tay xuống nước lau bề mặt, người phụ nữ nhòe đi vẻ giận dữ.

Mụ mụ là người làm khổ người tình trẻ. Bà cũng là người dân trong làng cũng từng nản lòng vì không có con nên bà hiểu nỗi lòng của đứa cháu gái. Thực lòng chị không muốn rơi vào con đường vợ chồng trắc trở, nhưng theo chị, đây là con đường tử thần chứ không phải con đường sinh mệnh. Bà ưỡn người ra, lưng nhăn nhúm và cho đứa cháu nghịch ngợm xem bằng chứng chồng say rượu đánh đập, tức tối. Tiếp đó, chân tóc lộ ra vết sẹo lồi, là hậu quả của sự hành hạ đau đớn của chồng, vì bị tố “không biết sinh con”. Cuối cùng, không chịu nổi trận đòn vô cớ, người dì đã tìm đến bốĐến tối, người mẹ thắp hương tạ tội với bố mẹ, định chia tay chồng. Tuy nhiên, cha mẹ càng yêu thương con gái một cách tự nhiên bao nhiêu thì chúng sẽ càng bất hiếu bấy nhiêu và chúng sẽ càng xấu hổ bấy nhiêu. Tội vô sinh có phải là tội nặng nhất không?

Cuối cùng, cô phải quay về với người chồng bội bạc vì không muốn mẹ cô nhảy xuống sông tự tử. Cô ấy trở về nhà chồng, bị chồng đánh đập, và sau đó kéo cô ấy vào chuồng cả đêm sau khi xây lại chuồng. . Chúng có vẻ yêu quý chủ nhân của mình, không dẫm lên thân thể bầm dập kia để nàng sống đến ngày hôm nay.

Nhưng ông trời thật có mắt .—— Sau khi để vợ vào chuồng, người chồng ức hiếp lại đi uống rượu. Nhậu xong, anh loạng choạng chạy ra nhà tắm dưới sông vì trời quá nóng. Dân làng biết anh là một tay bơi lội rất có tài nhưng hôm đó anh vẫn sang sông bằng cách nào đó, mãi mãi không bơi lại được người đàn bà đã hành hạ anh. Sau khi thả trôi sông, bọn trẻ Trâu thấy trên sông có vật gì nổi lên, rõ ràng là bàn tay to đen sì, liền chĩa lên mặt nước. Mặt trời thiêu đốt cái xác bên trên, rồi nổi trên mặt nước, khiến cái xác sưng tấy lên, vẫn còn đen và đầy vị ngọt. Khi lên bờ, cô ấy trông rất ốm và vô cùng sợ hãi.

Hôm đó, cô rơi nước mắt nói với dì của chồng, và cúi xuống đôi bàn tay run rẩy của mình để thắp hương cho chồng. Tuy nhiên, ý nghĩa của cặp đôi này không phải là những giọt nước mắt thương tiếc và nhớ nhung. Nhưng giọt nước mắt thương tiếc thời con gái, giọt nước mắt xót xa của kiếp người.

Cảm ơn Chúa, người nông dân Tin đã thoát chết và có thể lấy lại mạng sống của mình. — Nàng nói với Thị không, kiếp đàn bà con gái mà đau đớn, tủi nhục gì.

Nhưng cô ấy đã yêu những người nghiện rượu và những người vô gia cư. bọn trẻ. G &Attild tất cả những gì tôi biết là cắt mặt và ăn thịt tất cả mọi người.

Cháu trai đang đi vào con đường cũ của tôi.

Nhưng, cảm ơn Chúa một lần nữa, Chí đã chết. Có nằm mơ bà Tino cũng không dám nghĩ chuyện Chiney lại có thể xảy ra sớm như vậy. Trong sâu thẳm trái tim, bà không biết làm cách nào để đưa đứa cháu gái nghịch ngợm của mình thoát khỏi vòng luẩn quẩn của nỗi đau phụ nữ.

– Hai mặt trăng đã chết.

– Rồi ba vệ tinh …

Thị Nở vẫn lẻ bóng một mình, chẳng biết đi đâu cả. Ngoài việc cấy, chở nước, xay lúa và những thứ cần thiết khác, nó cũng trôi dạt như một bóng ma. Di ít cười hơn. Do đó, không phải ai cũng có thể nhìn thấy môi âm hộ nhô ra khỏi hàm răng lộn xộn lớn mà không rõ lý do.

Cuối năm, cô cô nhớ lại: — Các con xem vận nước sẽ ra sao nhé! Đánh rơm chiều nay! Rồi ra cửa, lấy bùn ao đắp lên cây chuối, cho nó bén rễ, cho thêm quả xấu … Thị tập trung soi mình trong chậu nước của nhà. Di vẫn thường xuyên nhìn cô ấy như thế này! Bất cứ khi nào tôi thích làm điều này, tôi không cần bất cứ ai làm điều đó.

Mùa xuân hôm nay thật đẹp.

Bà cô ấy nhìn đứa cháu xấu xí và ghê tởm của mình đi lang thang ngập ngừng. Làm đẹp một mình với ao hồ rồi lại soi mình lạ lùng …—— Dì tôi thở dài: “Khùng rồi, lại im lặng thế này, chắc đau lắm. Cuối cùng cũng không sao, khi nó cười Lúc thì cười nói: “Vậy thì dì cùng đám bà con móm mém đi chùa.

Chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng khi nghe tin bà cụ sẽ đi du xuân, tôi chợt nhớ ra mình đang ở nhà một mình, tự nhiên trong tầm mắt có cảm giác cô đơn khiến bà bước vào phòng. Chọn bốn áo sơ mi. . Sau đó vấn khăn buộc yếm mai, nhưng n ° 7883; Thực sự là như trước đây, khi bà bưng cháo cho Chí Phèo thì bà lại bưng cháo. Ban đầu, Chí mê bát cháo nấu cho Chí khi bị cảm, rồi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Về sau, món ăn này khiến Chí ghiền. Hôm nào không dành cháo là hôm đó Zhi khó chịu lắm.

Tim vào bếp. -Tim nấu một bát cháo. -Vậy ra vườn hái một mớ hành. — Cô rửa tay, cầm lấy bàn tay to và dày của anh, kéo củ hành thành một phần tư. Thiếc được đặt trên đĩa. Sau đó, đợi.

Chẳng bao lâu cháo trong nồi bốc hơi và thơm trở lại.

– Tôi đặt một chiếc bát sứ lớn trong tủ trên chiếc bàn gỗ cũ, rồi lấy muôi múc cháo vào bát. Một vài hạt muối được thêm vào hộp thiếc. Sau đó, Thị đổ hành vào bát cháo và quấy đều. Tất cả cháo và hành đều tụ lại dưới bàn tay đáng ngại của cô.

Cô đặt bát cháo lên đĩa cho khỏi nóng. Sau đó thắt chặt chiếc yếm, trong bộ tứ linh bằng gỗ gụ, bà bắt đầu cẩn thận xếp vội bát cháo, cẩn thận lót lá chuối tươi lên trên miệng bát cháo. Hi nhón chân lên để thắp hương và thắp hương. Rồi nàng ra bến sông ..

Dọc theo bờ sông, nơi cát và cỏ xanh thoai thoải, nàng đi ngang qua và đến chòi của Chí. Căn nhà không có người ở, lạnh lẽo và đổ nát. Có cỏ ở khắp mọi nơi. Gia súc ở Trâu Mặc dù sợ hãi sau khi Tề Mặc chết, chúng vẫn không dám liều mạng xông vào chòi phá phách.

Mặc dù thảm cói đã bắt đầu phân hủy, nhưng chiếc giường vẫn còn nguyên vẹn. . Vì nước mưa thấm thẳng vào phòng của Chí.

Thị mở tờ giấy nhỏ treo bên trái căn nhà. Di dùng tre để đỡ tấm tôn, cho nó ra ánh sáng. Bầy muỗi bay tứ tung. Ánh sáng chiếu thẳng vào thành phố.

“Nhà” của Chí không có bàn thờ.

Thị đặt bát cháo hành nóng hổi lên giường Chí thường nằm. . Hay nói đúng hơn là cô ấy nằm vài lần.

Thắp hương rồi lạy Chí & # 7889Thần Chết đã nhận ra tấm lòng của mình và dùng lại món cháo hành – món ăn ngày xưa yêu thích của Chí. Một kẻ ngốc sẽ không bao giờ cầu nguyện. Nhưng không hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào mà lần này lại cầu xin người yêu giữ lấy tài hùng biện để bọn họ có thể nói những lời khẩn cấp lưu loát-hình như thị đã nguyện ý từ lúc trọng sinh đến giờ. — Cô ấy để tóc xuống. Khi còn sống, Chí rất yêu thích mái tóc dài của mình. Chí vuốt tóc, nấu lá bưởi, lá sả, hương nhu gội đầu.

Hôm trước Thị Nở gội đầu bằng lá sả. Bưởi và húng quế .—— Thị bối rối nhìn dòng sông qua tấm giấy rách.

Mùa xuân bên ngoài đang thổi trong mưa. Những búp chuối non bắt đầu phát ra loa, chẳng mấy chốc sẽ bung ra thành lá, che mưa cho kiến ​​bên dưới.

Rồi gió xé lá. Nhưng đêm rằm, những con tàu vỡ nát này vẫn cố tình như xưa. Di chợt nhận ra một điều rất lạ. Sao hôm đó trăng sáng thế?

Bây giờ mưa bụi rơi như sương, huyền ảo, buồn cỏ cây dù chưa trưởng thành lá chuối xanh. -Mặc dù mưa rơi từ những tờ giấy mỏng bay vào “ngôi nhà” của Chi.

Cô chợt nhớ rằng đã đến lúc phải về nhà.

Trên đường về nhà, cô không hề nhận ra rằng bà mình đang đi ở chợ sau. Dì tôi đặt rượu cút, đặt hương trên ao, để hương thêm một tuần nữa rồi ném rượu cháo xuống ao, để cô hồn ao được hưởng trọn vẹn, vì cả năm mới bắt đầu đói. .

Bà của anh ấy đã về nhà. Thấy Tín không thèm nhìn nước trong chậu, cô cười, lộ ra chiếc răng khểnh to tướng:

– Cô múa, đẹp quá, nhảy dựng lên.

Bạn không nhớ tôi đã gặp nhau như thế nào? Càng ngày tôi càng không nhận ra mình đã bỏ quên bát cháo hành và cây cói của Chi do bà ngoại nên đưa đến đó. Nở hoa, chải đầu, thả rông, mọi thứ đều ướt đẫm! .

Bệnh đa xơ cứngHộp thoại. Sau khi Chi mất, lần đầu tiên bà cô cười.

Ngày 28/12/2007

(Nguồn: Giáo dục và Thời đại)

* Hình minh họa do Mai Long thực hiện.

Leave Comments