Mẹ quá khứ

Nguyễn Thị Thu Hiền

– (Lấy Cô Ấy Phần 14)

Đời mẹ khó khăn lắm, chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy mẹ bình yên.

Cô gái quê này lớn lên ở vùng trồng lúa thuần một nắng hai sương. Năm anh chị em, mẹ không cao nhất, nhưng cao nhất. Hông xương hông, cấy lúa nước, cắn ngô gánh lúa cho bố ngoài làng, còn phải cầm kéo học nghề cắt tóc. không làm gì cả. Nhưng mẹ tôi vẫn rất đẹp, dì tôi nói: -Mẹ con đã đến. Nếu anh ta có tiền mua một con chó con, nếu anh ta nuôi được nó, cha và anh trai sẽ mang nó đến. Mẹ bạn đang khóc. Cả nhà bảo: Ăn gì mà khóc? Thế là bà mẹ dừng lại. Bà nội mua ba khúc mía cho hai chị em, hai dì ăn không hết, mẹ bạn để riêng. Mấy hôm sau cây mía mọc mầm không ăn được, mẹ bạn nhịn ăn. Tháng ba cho đến khi đi nghỉ, anh ngồi khóc nức nở cả xóm vì không biết đường về nhà. Cả đời tôi lang thang trong xóm nhỏ bên bờ sông mây, cả năm chỉ về thăm xã vài lần, già lắm rồi.

Sau đó mẹ tôi chuyển nghề và đi học nghề. Trường làm thủ kho cho Sở Hà Nội. Còn những người cô, người bà, họ đóng vai trò quan trọng trong sân và phương pháp dạy học. Khi các dì mỗi người có hai căn nhà, người mẹ luôn đi ra khỏi nhà, phủ đầy giấy dầu. Au Pair cũng là một cái số.

Mẹ gặp bố anh và đồng ý lấy anh bằng tình yêu hơn cả tình yêu. Vì bố anh ốm yếu, hay than thở và là đứa con bị kỳ thị trong gia đình. Mẹ tôi ba mươi hai tuổi. Nhưng nhìn cô, ai cũng nghĩ cô chỉ mới hai lăm tuổi. Một người mẹ trẻ đẹp.

Hôm nhà trai về quê ăn cưới, những người văn võ song toàn đã xô xát, thách đấu nhau. Ở quê tôi, đặc biệt là mẹ tôi có một … Hano, cháu trai của tôi .—— Một trăm giỏ bánh nướng, một trăm giỏ bánh dẻo, mười cân chè ngon …– Được rồi, tôi Gia đình không cần phải nói về nó nữa. Nhà ta chỉ là quân đội, không nhiều lắm. Chè Thái Nguyên và Thuốc lá Điện Biên tôi chỉ đồng ý dùng cân, tôi đồng ý thì để chúng tôiEm ôm và nhờ anh chở em về.

– Nói xong bà nội đứng dậy xin phép ra về. Khi đó, ông tôi là trưởng phòng đầu tiên của Bộ Công nghiệp nhẹ. Bà ngoại đáng yêu, hòa thượng rồi gật đầu. Chồng tôi đã mất và hai con trai lớn của tôi đều nhập ngũ. Kết hôn với cô gái đầu tiên và không biết đi đâu. Nhưng khi tôi nghe những gì bà tôi nói, tôi cũng thấy tự ái. Tôi chỉ đang trốn trong lòng tự ái.

– Cuối tuần mẹ tôi về quê, nghe tin thật bức xúc, bà lên Hà Nội tìm người đàn ông nhu nhược, phụ bạc này. Nhưng rồi ông bà nội dỗ dành. Vẫn đi loanh quanh … Cha. Cũng giống như tôi, dù hoàn cảnh thế nào cũng sẽ luôn đạp lên một người vô tư như tôi. Đau đớn ba ngày không đẻ được. Khi bỏ qua máy đọc, anh nghe tin từ mẹ, rồi quay lại báo tin, để lại mẹ anh đau đớn và đói khát, một mình trong bệnh viện. Ông bà nội thấy bảo sinh con gái giống ông nội thì mừng lắm, tối về thăm nhau. Chỉ có ông chú của bố đang chơi ở quê, vội vàng chạy xe mấy cây số mua cho mẹ một tô phở. Mẹ nói: “Cả đời này, tôi đã nợ cô ấy một món nợ, và tôi sẽ không bao giờ quên được” .—— (Trích nhật ký thời mới cưới của cô dâu trẻ, sách do Sahara xuất bản)

Còn tiếp …

Leave Comments