Thương hiệu Chen Dingjiu trong Nghiên cứu Nho học Việt Nam
admin - on 2020-12-19
Buổi tọa đàm được tổ chức vào sáng ngày 7/2 tại số 19, Lê Thánh Tông, thành phố Nhạc Thanh, tỉnh Hà Nam, đây là dịp kỷ niệm 20 năm ngày mất của nhân viên. NGƯT Trần Đình Hữu (11/02/1995 đến 11/02/2015). TS. Pan Guangming, Phó Chủ nhiệm Khoa Nhân văn, tin rằng nhà nghiên cứu Trần Đình Huyên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các thế hệ sinh viên và các nhà khoa học xã hội và nhân văn Việt Nam. Nhiều học trò của ông đã trở thành giáo sư và các giáo sư, tiến sĩ, nhà nghiên cứu nổi tiếng khác. TS Trần Ngọc Vương, phó giáo sư. TS Trần Nho Thìn …
– một cuộc hội thảo nhằm nhìn nhận và đánh giá sự nghiệp nghiên cứu của học giả Trần Đình Huyên trên hai lĩnh vực: nghiên cứu lịch sử triết học – tư tưởng phương Đông, đặc biệt là Nho giáo; nghiên cứu văn học Trung Quốc và hiện đại Việt Nam .
Nhà nghiên cứu Trần Ngọc Vương là học trò của Giáo sư Trần Đình Huyên. Với tư cách là chủ tọa của buổi tọa đàm, ông đã khẳng định tầm quan trọng của việc nghiên cứu Nho học trong nền văn hóa các nước Đông Á trong đó có Việt Nam, từ đó khẳng định vai trò của Chen Dinghao. –GS. TS Trần Ngọc Vương kết luận, Nho giáo biến động ở nơi sinh ra nó. Học thuyết về đạo đức chính trị này chiếm một vị trí độc tôn dưới thời Hán Vũ đế (thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên), và nó đã chiếm một vị trí thống trị trong văn hóa Trung Quốc hơn 2000 năm sau đó. Vào đầu thế kỷ 20, sau khi chế độ quân chủ Trung Quốc sụp đổ, Nho giáo từng bị xóa sổ, bị coi là “cặn bã”, kẻ thù của chính quyền và là mục tiêu của phong trào “bôi nhọ di tích phong kiến”.
Tuy nhiên, Nho giáo vẫn không bị mai một. Phong trào Tân Nho giáo bắt đầu từ đầu thế kỷ XX dần dần phát triển và trở thành quốc tế vào cuối thế kỷ XX. Đặc biệt trước sự suy tàn của đạo đức xã hội, con người bắt đầu khôi phục và phát huy các giá trị của Nho giáo thì đến đầu thế kỷ 21, sự thừa nhận Nho giáo được khôi phục trên diện rộng, điều này thể hiện ở hệ thống Nho giáo ngày càng được thiết lập ở Trung Quốc và các nước trên thế giới. Tiến sĩ Trần Ngọc Vương của Việt Nam được coi là suy tàn của Nho giáo đầu thế kỷ 20. Mãi đến giữa những năm 1970 và sau những cải cách, Nho giáo mới dần được nhìn nhận và đánh giá lại. Các nhà nghiên cứu Nho học Việt Nam duy nhất trước Trần Đĩnh là Trần Trọng Kim, Phan Khôi, Nguyễn Văn Tố, Trần Văn Giàu, Nguyễn Khắc Viện và một số người khác. Mãi đến năm 1963, học giả Trần Đình Hứa mới trở về. Sau đó ông học triết học ở Liên Xô (thuộc thế hệ lưu học sinh đầu tiên được nhà nước cử sang Liên Xô sau năm 1950) và làm việc tại Khoa Ngữ văn của Trường Đại học Tổng hợp (nay là Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn), ông tiếp tục nghiên cứu lịch sử tư tưởng. , Nghiên cứu triết học phương Đông nói chung, đặc biệt là Nho giáo. Kể từ đây, lý luận của Nho giáo đã được hình thành một cách có hệ thống, đi đến tận gốc rễ của vấn đề và thừa nhận giá trị bất biến cũng như những mặt tích cực và hạn chế của học thuyết. Đặc biệt, nó được xem xét dưới góc độ khoa học, khách quan và phi chính trị. Tiến sĩ Chen Engu đọc nội dung bài phát biểu của mình tại hội thảo “Nghiên cứu Nho học ở Việt Nam trong thế kỷ 20”. rượu. Kết quả là Chen Dingren không phủ nhận, cũng không tin rằng Nho giáo có thể “đơm hoa kết trái” và “đào thải”. Mục đích của việc tìm hiểu sự tồn tại và nghiên cứu của Nho giáo là để hiểu những cản trở là gì và những gì có thể vận dụng tốt trong sự phát triển của xã hội hiện đại. Trần Đình Huyên đã nghiên cứu và cho rằng Nho giáo và các trào lưu truyền thống phục vụ thời đại hiện đại, không phải để bảo vệ thời đại cũ.
Nhà phê bình văn học Nguyễn Hòa cũng là một trong những người đã trao đổi với Tn Đình Hữu, chia sẻ thêm với VnExpress, Nguyễn Hòa cho biết: “Trần Đình Huyên đã đi theo con đường triết học vì chỉ có triết học. Con đường có thể đặt câu hỏi về bản chất của sự vật. Nó tóm tắt các tính chất cơ học. Bản đầu tiên đã giải thích chính xác ý nghĩa của nó, bộc lộ giá trị trường tồn của Nho giáo, xem xét sự biến đổi và ảnh hưởng của Nho giáo khi nó du nhập vào Việt Nam, và Nó vẫn còn nguyên giá trị quan trọng cho đến ngày nay, chẳng hạn, ông cho rằng tu hành là điểm xuất phát then chốt để Nho giáo chung sống với người khác, ông không chỉ là một nhà nghiên cứu lý luận mà còn là một nhà nghiên cứu lý thuyết thực tiễn. Nền văn hóa và đời sống xã hội của Trung Quốc ngày nay vẫn tồn tại nhưng có nhiều hình thức biểu hiện mới, tôi tin rằng giá trị nhân văn là cần thiết cho bất kỳ xã hội nào, đặc biệt là xã hội phát triển thì chúng ta vẫn phải tu thân, nhưng ở những hình thức khác Không phải là cách tu thân của Nho gia.Ngọn giáo trước đây. Văn hóa thân thể thể hiện ở chỗ mọi người trước hết phải phấn đấu để trở thành một cá nhân tích cực trong xã hội và cho gia đình. Nhà phê bình Nguyễn Hứa cũng chỉ ra nhiều trường hợp biểu hiện của Nho giáo chỉ là hình thức chứ không phải thực chất, chẳng khác nào sờ đầu rùa ở Văn Miếu, viết chữ nho dở hơi trên phố Ông Đồ mỗi dịp Tết đến. Cùng một từ. … Nguyên Hoa gọi đó là “Nửa Mùa Trỗi Dậy”.
PGS.TS Trần Nho Thìn đã giải quyết một vấn đề cụ thể trong nghiên cứu về Trần Đĩnh, đó là lĩnh vực văn học, ông đánh giá về khả năng ứng dụng lý thuyết của Trần Đình Huyên. Nho giáo đã đi vào nghiên cứu và lý giải các hình mẫu nhân vật, như hình mẫu nhân vật của hoàng đế, hình mẫu nhân vật của Nho giáo; hoặc bối cảnh văn hóa chịu ảnh hưởng của Nho giáo, để thực hiện ý nghĩa của “đức” và “chân” trong văn hóa truyền thống. giải mã.
Học giả Trần ĐìnhHứa .—— Ngoài ra, có thể nhận xét rằng những thành tựu đó có sự đóng góp chính của nhà nghiên cứu Trần ĐìnhHồn trong việc nghiên cứu Nho học Việt Nam. Trong thế kỷ 20, các cuộc hội thảo đã tạo cơ hội cho sinh viên, đồng nghiệp và học sinh, bạn bè và gia đình của ông nhớ đến ông, nhân cách và phong cách của ông. Sinh viên Trần Ngọc Vương đã 20 năm làm việc với học giả Trần Đình Huyên, anh nhớ lại lời thầy dạy: “Viết gì thì viết nấy, đừng viết lại” – sự chắc chắn và nhất quán về tư tưởng- Như phương châm nghiên cứu của tôi. Nhà phê bình Ruan Hua cho rằng anh bị ảnh hưởng từ người thầy của mình trong quá trình nghiên cứu và lý giải các vấn đề văn hóa. NGUTTrầnnình Hiếu sinh ngày 19 tháng 12 năm 1926 tại làng Võ Liệt, huyện Thanh Chương, Nghệ An, mất ngày 11 tháng 02 năm 1995. Ông làm việc tại Đại học Tổng hợp Hà Nội từ năm 1963 đến năm 1969. Các tác phẩm chính chủ yếu được sưu tầm và xuất bản sau khi ông qua đời, bao gồm: Văn học Việt Nam 1900-1930 (đồng tác giả với Li Zhidong), Nho giáo và Văn học Việt Nam từ trung đại đến Việt Nam. Hiện đại, truyền thống hiện đại, các khóa học tư tưởng phương Đông, tuyển tập Trần Đình Huyên .—— Ông được phong học hàm Phó Giáo sư năm 1981 và học vị Giáo sư năm 1985, Huân chương Kháng chiến Pháp hạng Nhất, Huân chương Kháng chiến chống Mỹ hạng Ba. .
Hoàng An