Ngày ấy đã xa …

Đào Duy Hiệp

– Người cũng vậy. Gió thổi qua mái tre. Thân tre đan khít vào nhau. Tre có nhiều đặc điểm. Nhưng tre chen chúc bây giờ trông ghê lắm. Tại sao mặt phù thủy xanh, mũi móc, người gầy, tay cầm chổi, xô? Tại sao ma thường xuất hiện vào ban đêm?

Nhân loại đã ngủ yên mọi thứ. Đôi khi con chó lười biếng sủa. Đèn mờ đi. Trên bàn là một cốc toàn hoa hồng tươi, đặt trong một cốc nước trong. Anh đau đớn bước về phía trước. Nhưng tiến lên một bước, ly nước và hoa hồng lại di chuyển một chút. Nó tiếp tục. một lần nữa. Các bước bổ sung. Luôn luôn giống nhau. Khi cô không còn dám bước nữa, cốc nước từ từ dâng lên mép bàn. Nước và hoa trong cốc tưởng tượng được in trên tường. Chợt có tiếng hát xa. Tiếng hát trở nên rõ ràng hơn, nhưng không rõ ràng. Khi thời tiết xấu, nó giống như một chiếc radio. Anh ta thức dậy. Người phụ nữ dịu dàng, đôi mắt dịu dàng, nụ cười hồng dịu dàng nhìn cô, im lặng. Người đàn ông đưa tay về phía cô và lặng lẽ mỉm cười. Tuổi thơ này bỗng chốc tan biến. Lúc đầu thật khó khăn. Sau đó dần dần tiến về phía trước. Nó chỉ hoạt động trên nụ cười của thiên thần. Cổ tích trong truyện cổ tích. Đêm nào anh cũng thắp đèn đi tìm mỹ nhân. Có những câu chuyện cổ tích có thật không? Tại sao nó đẹp ở vị trí đầu tiên? Thuở nhỏ, anh chưa bao giờ hỏi có yêu tinh béo, yêu tinh gầy hay yêu tinh có thể ăn hay thở không? Làm thần tiên thì phải xinh đẹp, nên con người mới lớn, biết đi và tin tưởng.

Nhưng càng đi, anh ta càng đi xa … sau khi biến mất vào bóng tối. Sau khi quay lại bức tường, nó đã biến mất. Ngọn đèn trên bàn vẫn cháy. Ánh sáng từ đèn giống như cầu vồng, để bạn có thể đi bộ. Đâu đâu cũng thấy hương thơm của hoa hồng. Chân, tay, tóc … của anh đều có mùi hoa hồng. Anh đã quên mất khi nào anh có thể đi bộ. Các bàn chân của nó có thể đi đến nhiều nơi. Anh ấy đôi khi thấy mìnhHoàng tử, thợ rừng, anh hùng diệt yêu tinh, rắn, đuổi quỷ, phù thủy … sức mạnh của bóng tối. Mỗi người đều đóng nhiều vai trò trong cuộc đời mình. Có lần anh ta nhìn thấy những giọt nước mắt to như sương mai trong mắt ruồi, ong hay côn trùng. Vắt, giọt sương bay hơi. Anh ta cũng bay. Mỗi ước mơ được bay là một bước ngoặt của cuộc đời con người. Thiên hà, vũ trụ xa xôi, mềm mại và đau đớn. Khi tỉnh dậy, anh thấy cuộc sống của mình vẫn vậy. Đơn giản, cần lao. Khi cha mẹ bỏ ruộng, anh vẫn làm ruộng, mùa màng năm nào cũng được hơn.

Hà Nội, 2009

Leave Comments