Sống chung với mẹ kế (10)
admin - on 2020-12-21
Giả Hiểu—— Cô cũng không giáo dục Hy Lôi, khi ngồi với Hy Lôi thì ít lời hơn, chiều nào nấu cơm, cô cũng đợi chồng ở ngoài ban công. Quay lại và lại thở dài.
Thở dài như vậy khiến Hải Lôi cảm thấy thoải mái như trước. Cô biết mẹ chồng khó chịu, cô vẫn nhớ những gì Huaban nói khi mẹ cô bị mất tiền, anh nói rằng chỉ cần cô mất một cái gì đó, cô sẽ rất thất vọng. -Mỗi đêm, Hỷ Lôi bước vào phòng, gọi cô là “con” trìu mến và chăm sóc cô, Hy Lôi nhìn thấy mẹ kế lạnh lùng mắng cô. Thật may là Tết đến rồi. Không khí của lễ hội mùa xuân đã loại bỏ những điều không may. Đây là lần đầu tiên Hy Lôi đón Tết cùng gia đình “Huaban”. Đêm giao thừa, cả gia đình bốn người ngồi trong phòng khách xem các chương trình truyền hình đón xuân, tiếng cười trên TV cứ vang vọng nhưng cả nhà có vẻ bình lặng. Huaban đang kể chuyện cười để khuấy động bầu không khí. Hy Lôi nhớ đến cha mẹ và em trai của mình phải xuất gia được. Năm ngoái, chị và em trai đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên mẹ, ăn bánh bao do mẹ làm, còn em trai thì đi đốt pháo, căn nhà mái ngói đỏ nhỏ nhắn này chứa đầy những kỉ niệm đẹp đẽ của chị. . Giờ đây đã là vợ của người ta, mẹ cô ấy nói đúng, cô ấy không thể cứng đầu được nữa.
Huaban đứng dậy rót nước, Hai Lei nói:
Nhân tiện, cốc!
Hanaban rót nước đưa cho Hai Lei, cô ấy uống, nó ấm và có vị như mật ong nên Huaban đã pha nước mật ong cho cô ấy. Hai người mỉm cười với nhau.
Bà mẹ chồng thấy vậy, vẻ mặt rất khó chịu, nhìn chằm chằm con trai, ôn tồn nói—— Bân, ta hơi lạnh!
Huaban là một người bình thường, tôi hiểu rất rõ,
– Ôi, để tôi che chở cho mẹ tôi! Mẹ đó bị bệnh, rất nguy hiểm! -Huaban vào phòng ngủ đắp chăn cho anh rồi đặt lên đùi. Bà mẹ chồng vui vẻ cười, xoa mặt con trai rồi khen:
– Con ngoan lắm! -Sau đó liếc nhìn Hy Lôi.
Hy Lôi uống nước mật ong và giả vờ như không nhìn thấy.
Vì cô ấy sắp gặp mẹ mình. Vào ngày thứ hai của năm mới, cô sẽ cùng Huaban về nhà. Trái tim Hy Lôi bay lùi một lúc lâu.
3 .
Sáng sớm mùng 2 Tết, Hy Lôi dậy rất sớm, chải đầu, trang điểm và thay quần áo. Huaban đứng cạnh vợ trêu:
– Mẹ kế thật có khác, chủ động hơn đi!
Hy Lôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao đêm nay mẹ kế lại dậy mà bố dượng lại chơi chậm? -Huaban nghe thấy liền vội vàng chạy về phòng để xem. Mẹ cô nằm co ro trong chăn, mắt nhắm nghiền, miệng rên rỉ. Anh đến gần trán cô và hỏi cô:
– Mẹ, mẹ không thoải mái! Cô ấy không bị sốt!
Mẹ chồng mở mắt ra nhìn đau đớn, nếp nhăn trên mặt run lên, mệt mỏi nói:
– Con trai, con giống như bị bệnh mà mẹ không có sức, chán quá!
Người cha dượng mang theo nhiệt kế, và Huaben đo nhiệt độ cơ thể của mẹ anh ta, điều này là bình thường. Sau đó anh lại lấy máy đo huyết áp trong hộp thuốc ra, mọi thứ vẫn bình thường.
Hứa Bình không tìm ra được lý do, đành thở dài:
– Vậy, để bố đưa mẹ đến bệnh viện! –Mẹ chồng nắm tay Huaban:
– Đưa tôi đến bệnh viện! -Hy Lei đứng ở cửa đã hiểu ra mọi chuyện, mẹ vợ không ốm chỉ muốn giữ con trai bà không muốn Huaban đưa mình về nhà.
– Mẹ, đây là khi cha mẹ bắt mẹ nói rằng đây không phải là vấn đề nghiêm trọng. Hôm nay tôi vẫn phải đưa Hải Lôi về nhà, đi xe sẽ mất ba tiếng đồng hồ! Mẹ quên mất-Huaban nói.
Mẹ chồng chắc chỉ việc tử tế thôi:
– Mẹ đi đi, mẹ không sao đâu. Mặc quần áo cho anh ta!
– Vâng, vậy tôi phải đi! Bảo bố đưa nó đi khám!
Bước tới cửa, mẹ vợ anh tên là Reignwood:
– Con trai, ăn gì ở đó!
Hy Lôi đáp:
– Đừng lo, tối qua mẹ cậu đã bắt đầu nấu nhiều món ngon rồi.
Mẹ chồng, giọng nói hơi trầm xuống:
– Mẹ cậu biết phải làm sao, Huaban không quen với những gì người khác đang làm. -Hy Lôi nghe thấy tức giận khắp nơi, còn cố ý nói:
– Nếu không thì xem nhà chúng ta làm gì, mẹ nó để anh ấy tiếp quản.
Thấy con gái ghẻ của mẹ ghẻ nói vậy, tưởng phải trái, bà càng bực mình và chuẩn bị đứng dậy. Bố dượng thấy vậy liền giảng hòa:
– Thôi, Tết nhà nhà ai nấy ăn. Chỉ tôi có thể chắc chắn.
– Mẹ chồng bị bố dượng nói, bà nằm trên giường nói:
– Mẹ cũng sợ con trai ăn không ngon!
Quân của Hứa Bân bật cười và Hy Lôi bước ra cửa.
4.
lên xeĐến hai ba giờ, cuối cùng tôi cũng về đến nhà.
Lúc mười hai giờ trưa, mẹ tôi đã dọn một bàn đầy thức ăn và đang đợi vợ chồng Haili. Anh nhặt những túi lớn nhỏ trong tay Hy Lôi, hơn một năm không gặp, anh cao hơn đầu, trên mặt có vài nốt mụn, nhưng vẫn không làm mất lòng tốt của cậu bé. thiếu niên. Mẹ cô ấy cũng bỏ trốn, mấy tháng rồi không gặp nhau, hai đứa nắm tay nhau tâm sự đủ thứ. Huaban đưa cho bố vợ một điếu thuốc mà ông thích hút và ông đã cười rất nhiều. Mọi người ngồi xuống thì Hy Lôi để ý đến một cô gái ngồi cạnh Hy Quân. Tóc đuôi ngựa buộc cao, nhuộm màu nâu đỏ, đôi mắt rất đẹp, khuôn mặt trẻ trung thanh tú, lúc này Hải Lôi đang bay bổng như nhìn thấy chính mình thời đại học, chỉ hai năm sau khi tốt nghiệp. Tôi thấy rằng tôi đã quá già.
Cô cười hỏi Hy Quân:
– Cô gái này là ai vậy, anh không giới thiệu cô ấy với tôi!
Hy Quân ngượng ngùng cười:
– Anh ấy tên là Phù Hinh Doãn, bạn gái của anh!
Cô bé rất ngoan ngoãn, xin chào:
– Xin chào!
Mẹ anh ta mang theo lính canh và bảo mọi người ăn cơm. Vào lúc đó, điện thoại của Huaban đổ chuông, và anh đi ra ban công để nghe điện thoại.
Hy Lôi chép miệng:
– Không cần hỏi nữa, mẹ con anh ấy chắc lại ăn cơm rồi, con trai, trời lạnh, coi như chúng ta đã tám năm không gặp. -Hy Lôi về nhà, cảm thấy mọi đơn vị trong cơ thể lỏng ra, nói về sự quấy rối liên tục của mẹ kế, đồng thời học cách nói giọng điệu của mẹ kế, biến Hy Quan và bạn thành hiện thực. Con gái cô cười.
Bố nhìn Hailey:
– Cô gái đó!
Mẹ cũng chỉ trích Hy Lôi:
– Không biết cỡ nào, có ích lợi gì mà nói sau lưng mẹ chồng như vậy!
– Tôi không biết, đó là giá trị của cô ấy, giá trị hơn thế! -Hy Lei cố giải thích.
Nhân tiện, Huaban quay lại và cười ngọt ngào:
– Chính mẹ anh đã hỏi vợ chồng anh đã về nhà chưa!
Hy Quân liên tục đút cơm cho bạn gái trong lúc ăn. Mẹ và Hailie mỉm cười với nhau.
Mẹ gắp cho Hailie’s chân gà và đút cho Hailie một bát canh sườn, buồn rầu nói:
– Sao con gầy thế mà lại sụt cân vậy?
-Đừng! Tôi giận người Hoa suốt ngày ăn no, không ăn được cơm. -Xu Leixian-. -Tại sao bạn nói như vậy? Reignwood, Hai Lei rất cứng đầu, tôi đã từ bỏ một chút! -Mẹ nói .—— Hứa Bân bật cười:
– Mẹ không dám chọc tức con bé, là văn nhân sống trên mây, không ăn ở như người phàm. Làm mỏng.
Sự hài hước của Hứa Bân khiến cả nhà cười nghiêng ngả.
Sau khi ăn xong, cậu em trai đưa bạn gái về phòng trọ của mình để lướt mạng. Mẹ cất bát đi vào bếp, Hy Lôi nghĩ hôm nào cũng nên rửa bát cho Hứa Bân, bây giờ thỉnh thoảng về nhà, nên giúp mẹ làm một việc. Thế là cô theo mẹ vào bếp.
Hai mẹ con được ở bếp riêng nên còn gì phải bàn thêm.
Mẹ hỏi:
Tại sao? Ngôi nhà của họ thế nào? Họ có tốt với tôi không?
– Không thể nói là xấu, nhưng nói thế nào thì tôi cũng thấy ngại, vừa chán vừa bí. Tôi phát điên mất. -Hy Lei không muốn mẹ lo lắng, cuối cùng chỉ im lặng nói, -Haiz, nhưng ai cũng vậy. Chỉ có mẹ tôi là tốt nhất!
Mẹ thấy ấm lòng, mẹ cười:
– Giờ thì con biết rằng mẹ rất tốt rồi! Nhưng Hy Lôi đã thay đổi rất nhiều! Cũng biết giúp mẹ rửa bát. Ở nhà mẹ phải vất vả hơn, dù sao cũng là mẹ chồng, mẹ không thể chiều con như mẹ con được không? —Bạn biết!
Nghe lại điện thoại Trung Quốc. Hy Lôi ú ớ ra hiệu với mẹ.
– mẹ. Tiếp tục gọi, có chuyện gì không? Ừ thì ăn trước rồi, trời ơi là Tết rồi, ăn gì cũng có thịt cá, còn gì bằng. Trời không lạnh, nhà anh có lò sưởi, không lạnh. Chà, chúng tôi sẽ quay lại sớm.
– Tôi nghe mà không nhịn được cười:
– Thương em quá, sợ em ở nhà ăn không ngon. Mẹ kế không thương con riêng! Đúng vậy … Tôi nhìn Hy Quân nhà tôi, tôi cũng ra ngoài học, mỗi tháng cô gọi điện cho anh một lần, anh còn nói không thích anh, chỉ thích cô. Một người đàn ông phải trưởng thành và phát triển.
Nhắc đến một người em trai, Hy Lôi gọi hai vợ chồng trẻ trở lại phòng nói:
– Bạn gái Quan Quân rất tốt, ừm, cậu nhóc hôi hám này có thị lực tốt.
– Đúng là như vậy, con cái lớn lên và tự giác, các mẹ bớt lo! Bây giờ mẹ tôi không phản đối, nếu bàNgười phụ nữ này khi đoàn tụ, mua nhà ra ở riêng cho anh chị, đúng dịp Tết sum vầy. Vài năm nữa bố mẹ nghỉ hưu, có con cái thì chăm sóc. Nếu không cần nữa, họ có thể ở nhà để rèn luyện sức khỏe, có thời gian đi lại, sinh hoạt thoải mái. trong thế giới này.
Hai mẹ con vừa trở lại phòng khách và ngồi xuống, điện thoại của Reignwood bị rơi. Nhạc chuông:
– Mẹ, sao mẹ lại gọi? Tôi đi đây, cách đây không lâu tôi sẽ về nhà.
Bà mẹ chồng nhìn điện thoại của Huaban vài lần, rồi hỏi:
– Này, Huaban, mẹ tôi gọi nhiều như vậy, vâng, tôi có việc gì ở nhà không!
Huaban ngượng ngùng đỏ mặt và ngập ngừng:
– Mẹ tôi buổi sáng không thoải mái nên muốn về sớm.
– Sao anh không nói nhanh với em, rồi anh sẽ không giữ em lại, mau về đi!
Reignwood dường như đã được trả tự do, và xin lỗi những người vợ của mình và nói rằng đã đến lúc đến thăm họ vào lần sau. Hy Lôi miễn cưỡng khoác áo, chào tạm biệt mọi người. Anh trai và bạn gái cũng đi chơi. Nhìn gia đình đoàn tụ, Haili nở nụ cười hạnh phúc, cố gắng không để nước mắt chảy dài.
Mẹ kế ở nhà rất ngoan, xuống giường nấu ăn, vừa nhìn thấy Reignwood trở lại, cô liền bật cười. Sau đó, ông nói, vẫn hỏi con trai bà rằng nó lạnh hay đói. Hy Lôi cảm thấy rất tức giận, cô về phòng nằm không ăn.
Huaban gọi cho cô nhiều lần, Hy Lôi chỉ nói rằng cô không đói và không muốn ăn.
Cô nghe thấy tiếng mẹ chồng gắt gỏng quấy rối bên ngoài:
– Đang dọn cơm mà chưa ăn, mong người ta dọn cho! Ở nhà cũng vậy phải không!
Hy Lôi trùm chăn kín đầu, mọi âm thanh ồn ào bên ngoài lập tức biến mất.
Còn tiếp …
(Trích tiểu thuyết “Sống chung với ‘Mẹ chồng” của tác giả Hiếu, do ấn bản văn học xuất bản)