Người đi bộ dưới ánh nắng mặt trời

Trương Thị Thương Huyền

Cô ấy cao lắm, lạ lắm! Ở quê, gái quá tuổi cũng là một cái tội. Cô không bao giờ dám đứng thẳng. Lòng em tự bao giờ thành quen, có lúc sợ gõ cửa, có lúc sợ mắc cỡ. Không ai ngờ cô cao hơn năm thước lại khiến cô khổ sở như vậy. Gương mặt xinh đẹp nhưng mọi người cùng lứa đều yên bề gia thất còn chị Thuận vẫn độc thân. Sáu anh chị em đều có gia đình riêng. Con út nhà giàu, con út khó khăn. Cô đắm chìm trong 5 căn nhà gỗ khang trang do ông bà để lại. Tôi hiếm khi nhìn thấy nụ cười của anh ấy. Hình dạng bị lệch cố gắng nghiêng xuống. Vai nâng lên, mặt vẫn quay xuống đất.

Bộ dáng hai mươi tuổi của anh giống như bóng cây thu nhỏ lại, có chút ánh nắng. Cô ấy vẫn một mình. “Chàng trai ba mươi tuổi đứng thẳng, cô gái ba mươi tuổi …”. Án đuổi lão càng lâu càng đánh. Cô Su En năm nay ba mươi chín tuổi. Cô ấy có kỳ vọng gì ở đất nước ở tuổi này không? Nàng như một cái bóng, một cái bóng cao lớn, ngoài sức tưởng tượng của dân gian quê mùa, vẻ mặt mơ hồ ra vào từ năm gian nhà gỗ trong vườn bưởi. Anh trai tôi bắt đầu lên kế hoạch cô ấy sẽ sống với đứa con nào khi cô ấy ngừng chăm sóc bản thân. Tôi là người được chọn. Nhưng thật lạ. Hai má cô Thuấn vẫn còn đỏ. Kích thước vẫn chưa ổn định. Da mỏng mịn như da tuổi thanh xuân. Không ai biết bà Thuận đang nghĩ gì. Có khi nửa đêm, bà bỗng bật dậy, cho hết gạo vào hộp cho vào bao tải rồi từ giếng chảy xuống. Sự biến mất của khung cửi một ngày nào đó chỉ có thể biến mất dưới sự khuyến khích của một bức tượng trinh nữ được đúc bằng thạch cao, trắng và sứ, để lại mặt trăng. Gió đang bay trên ngọn bưởi.

* * *

Trăng rung vườn. Bạn sẽ nghe thấy tiếng cây sủa với hạt rơi ra từ một lớp đất mỏng. Chị Thuận ướt sũng nước rồi nhảy lên giường làm tôi căng thẳng. Cặp vú căng mọng và căng tròn của con gái khiến tôi nghẹn ngào. Một vài đêm.Đêm nào cũng vậy. Tôi sợ sẽ đẩy cô ấy ra xa. Chà! Cô ấy cười:

– Tôi đang có em bé. tuyệt đối. Bạn có nghe thấy tiếng mèo kêu không? Cô ấy cũng muốn có con! … Giọng bà thì thào, như vọng ra từ địa ngục, nơi bà tôi vẫn thì thầm trong đêm tối. Vẫy cánh tay dài trong bóng tối. Tôi sợ hãi lui vào góc giường và nhìn cô ấy như một mụ phù thủy. Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi như thể tôi là kẻ tội đồ đã khiến cô ấy đau khổ, sau đó bỏ tay xuống, gục xuống giường, mở to mắt rồi vùi mặt vào gối mà rơi lệ… Không phải tôi không biết. Tôi cũng không phải là một đứa trẻ. Một đứa trẻ mười lăm tuổi như tôi ít nhiều hiểu chuyện. Ngày bà tôi còn sống, hễ nghe tiếng con Khoang gọi bạn tình rên rỉ trên mái nhà là bà lại bắt chước miệng: “Rõ ràng là mày rồi.” Tuy nhiên, bà Thuận nghe lại cười. Sheng thì thầm:

– như một người …—— Tôi tìm cớ để tránh ngủ với cô ấy. Không phải vì tôi không thích người phụ nữ đó. Tôi sợ. Bất cứ khi nào cô ấy bị đè lên cơ thể bỏng rát của tôi, tôi đều cảm thấy sợ hãi. Tôi lo lắng về sự tức giận của anh ấy bị kìm nén vào giữa đêm. Và tôi có vẻ sợ mèo. Đến tối lại tụng kinh, van xin đầu hồi …—— Cha trợn mắt:

– Con phải vào. Đừng để cô ấy một mình. Phải nhìn thấy bạn .—— Tôi đang nhìn ai? mười lăm. Gà không chuồng, tôi ngủ quên cùng mây đen. Nước mắt con chảy dài, con mắt van xin mẹ. Mẹ ngoảnh mặt đi. Tôi nhìn bố, nhìn van nài. Cha tôi ném chiếc roi mây xuống ao, đặt lũa lại, lưng phình to. Tôi không muốn ngủ với mẹ, tôi cuộn tròn bên cạnh mẹ. Nhưng lạ thay, lần đầu tiên trong đời tôi mất ngủ. Hình dáng của bà Thuấn đã bị chấn động. Hình trái tim bối rối. Khuôn mặt anh lúc thì bầu bĩnh, méo xệch nhưng đâu đâu cũng thấy nước mắt. Tôi đứng dậy, không nói gì, mở cửa và họ lao về phía cô ấy.

* * *

CôThuận Đức đã kết hôn. Không ai có thể ngăn cản nó. Trong đám cưới của cô ấy, bố tôi đã khóc, tu sĩ, chồng cô ấy không nói được lời nào. Anh thật ngốc, kém cô năm tuổi. Những cái kệ. Cô ấy đã cười. Nhìn anh đi bên cô chẳng khác gì que tăm dính vào củ khoai. Cô ấy lại cười. Chọc trắng răng .—— Tại sao? Tôi đã chống trả quyết liệt trong đêm cô ấy về nhà chồng.

-bạn có biết? Bạn có hiểu ý nghĩa của “bồ đề không rễ” không?

– Có gốc không, có vấn đề gì? Mọi chuyện sẽ ổn thôi … Tôi lầm bầm một mình. Đôi chân cô Thuận quấn chặt lấy kiếp người của tôi… Giọng cô càng ngày càng nhỏ. Tôi luôn lắng nghe, nhưng tôi nghe thấy tiếng “Không” cuối cùng nhẹ nhàng như một làn gió. Đột nhiên giọng nói của anh ta đột nhiên xa dần:

– Nghe này. Akira lại phàn nàn .—— Con mèo đã khóc vào ban đêm. Nó trông giống như thế này từ xa. Khi anh thì thầm trực tiếp vào tai cô, anh thỉnh thoảng rơi vào quầng đêm đen tối bên ngoài. 5 năm. Cô vẫn như một thân cây thẳng tắp, đung đưa bên người chồng trẻ tuổi lầm lì. Bất cứ khi nào tôi ở gần đó, tôi thấy toàn thân cô ấy toát ra một mùi hỗn hợp. Mùi thơm của cơm rượu, vị chua nồng bất ngờ, vị mốc nồng của men. Người bạn thân nhất của anh là một căn bếp nhỏ, nơi bếp nấu rượu cả ngày, mặt khác là các loại heo xin ăn suốt ngày. – Tiếng mẹ kế đờ đẫn vọng ra từ đầu ngõ. Khuôn mặt của anh ta gần với người hối lộ hơn. Một ít men nổi lên, bám vào chân bồ hóng rải rác trên lá. Ở đây, nó giống như một cái cột, vì vậy có thể sẽ rất tuyệt khi tôi ra khỏi đây. Bác chạy ra ngoài, bàn tay nổi cục. Tất cả đều chỉ cô Tô An và chỉ lên trời. Trời có thể hiểu được tất cả các ngôn ngữ này. Mẹ chồng còn chửi bậy. Dù vậy, bác Mai vẫn luôn chỉ ra bằng chứngHãy là người của tôi và dùng nó để đưa anh ấy vào nhà. Bà Thuận cúi gằm mặt. Nước mắt anh chảy dài. Tối hôm đó, cô về căn nhà cũ do ông bà ngoại để lại. Ngày chưa lấy chồng, mỗi lần được ôm, cô đều cảm thấy sợ hãi. Nhưng lần này thật lạ. Cặp vú vẫn săn chắc, căng tròn như chiếc bánh dày cọ vào tấm lưng thon thả của tôi. Trên bức tường đầu hồi, bạn sẽ nghe thấy tiếng mèo kêu bạn lại, xen lẫn với tiếng đòi chuộc ở lối đi. Tôi nhắm mắt lại. Cánh tay anh ấy thả lỏng, và tay anh ấy vuốt ve eo tôi từ vai tôi. Tôi thiếp đi khi khó chịu với tiếng la hét và câu trả lời đòi tiền chuộc của con mèo. -Tiếng da gà đánh thức tôi. Choáng váng, tôi gần như nghe thấy ai đó nói chuyện. Nhưng tại sao chỉ có một người. Rất lạ. Giọng của người phụ nữ. Cô Shun mở to mắt tôi. Trong bóng tối, bà Thuận cảm ơn rồi trở lại góc giường, đầu gối quá cao để khôi phục tai, mái tóc dài xõa ra sau chảy qua eo mềm mại. Lưng quá dài sẽ chảy xệ. Cô ấy nói với chính mình, như thể ai đó cầu nguyện mỗi sáng Chủ nhật:

– “Không thể nào. Tôi là một cô gái đã có gia đình. Tôi là con một của …. Biến đi. Hãy biến khỏi cuộc đời tôi. Đừng xua đuổi tôi. Đi, đừng làm phiền tôi nữa, nếu cô dám cản đường này thì tôi chết mất … rồi chồng tôi sinh con mất. “-Tôi yếu đuối … tôi như ngồi thụp xuống. Đối với tôi dường như có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống, rồi vỗ về tôi ngủ … Sau đó, tôi không nhớ gì nữa, tôi nửa mê nửa tỉnh. Tối hôm sau cũng vậy. Tiếng mèo kêu bạn lại bắt đầu làm tôi sợ và thậm chí ghét nó. Nó giống như âm thanh ma quái vào ban đêm. Làm phiền người không thể đánh bại a. Hình ảnh chị Thuận thấp thoáng. Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy em nằm cuộn tròn ở góc giường, hai tay lại ôm lấy đầu:

– Ngủ đi. Tại sao bạn không ngủ? Quên nó đi, hãy sống. Có bao nhiêu người không có conVẫn sống ở đây. Chào. Chào. Này, tên ngốc đó. Tôi sẽ khiến bạn tan chảy …—— Tôi toát mồ hôi hột. Cô ấy sẽ ngồi xổm cho đến khi dậy thì và sau đó nằm xuống yên tĩnh. Cô ấy luồn tay vào gối và nhẹ nhàng kéo đầu tôi về phía lồng ngực ấm áp. Hơi thở của anh đều đặn và đều đặn, nhưng mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào bóng tối.

Ga trải giường tối và chiếc giường bên cạnh tôi trống không. Bóng cô lại vụt sáng trong hầm rượu của chồng. – Bây giờ cô ấy đang cười. Cười như người bị động kinh. Ba giờ sáng, cô gạt tay sang một bên. Cơ thể lạnh. Ông chú ngu ngốc của chồng cô chết một mình. Tiếng mèo Khoang vẫn hú trên đầu hồi. Gió ngoài vườn chuối thổi mạnh. Bốn tháng sau khi chồng mất, cô bỏ nhà đi biệt tăm. Mặt trời giống như nhiều hạt đậu trên đầu bạn. Cô ngồi bên gốc cây khế lâu ngày như rượu bỗng, mái tóc và chùm hoa nở như những vì sao tím. Gió ngừng thổi và khẽ đung đưa như con người khi chuẩn bị vào đồng. Hai cửa chớp của nó tăng lên. Cô nhai miếng khế thơm ngon, đậm đà hương vị, như người ta rơi ra một cuộn lụa. Mẹ chồng bắt tay sau luật, quay ra xem nhà bố tôi rồi đi qua làng, gọi tên ông bà nội tôi để chửi bới …- Không biết bố tôi, bà Thuận nói gì, hôm sau đi gánh đất. Bị kích thích, cô vẫn đứng không vững trên sườn dốc đứng, hai bàn chân quấn chặt mồ hôi, thắt lưng sưng tấy, cúc áo ngực sẽ bung ra theo nhịp thở. . Cô che mắt đầy vết chân chim, thẫn thờ nhìn bầu trời, nơi dòng sông ngập ngừng chảy.

Cô sinh Tèo 9 tháng mười ngày sau khi chết. Nó trắng như hoa sen. Nhưng ai có thể nhớ ngày tốt của cô ấy hôm nay? Mọi người chỉ biết anh ta mới ở đó được vài ngày thì đã có bầu … Lạ thật!

Tèo sống hơn mẹ tôi. Nhà chồng vẫn tiếng vang sau lưng. Cô ấy không cười cũng không khóc. Chap 7881; Dáng đi của anh ấy không ổn định như khi anh ấy còn là một đứa trẻ.

Chưa đầy một tháng sau khi Tèo chào đời, dân làng đã gặp cô bé trên sông. Mọi người đang rít lên. Mọi người nói đùa về bố của đứa trẻ. Cô vẫn im lặng. Có một người phụ nữ ghê tởm đang nói chuyện bên tai anh. Bà Thuận ngẩng đầu trầm ngâm nói: “Bố cu Tèo nằm cùng giường với bà.” Những người này dần dần tẩu thoát. Giống như một cây sau khi bói, bà Rân ngày càng ra nhiều cà phê, đầy nước sống. Quần áo dính đầy chuột lang, cỏ hút hết cả người. Ao cá dần hiện ra. Cô đấu thầu bộ quần áo tuổi hai mươi với hợp tác xã. Một căn lều nhỏ bên mặt nước.

Cha tôi không nói gì, bạn không quan tâm. Cô kéo Tèo sang một bên rổ, đầu còn lại là tấm màn rách, hai cái thau nhôm, cô cẩn thận đập chân vào lều. Vung tay ra sau, vai duỗi thẳng, nón rơi xuống gáy vì nắng đỏ. Đêm đó, bé Khoang của tôi cũng biến mất. Chỉ có tiếng gió rì rào bên đầu hồi, trong lúc đôi trai gái trả tiền chuộc tội cho nhau dưới ao.

* **

Mẹ vợ anh ốm. Cha tôi dừng lại. Họ nguyền rủa gia đình ba đời của họ. Cô khoác tay bố và bước vào lối đi có hình xăm. Thoạt nhìn, nó giống như một nồi lẩu đỏ rực. Cô bước đến giường. Mẹ chồng bật dậy hất cả bát cháo nóng hổi. Một bên má của cô ấy ửng đỏ. Những hạt cơm nát dính vào da mặt và phồng lên thành từng cục nhỏ. Cô ấy vẫn đang lau sạch phần cháo mới được rưới. Người cao vội cố gắng ở dưới thấp. -Bố tôi nhảy đến, nắm tay cô rồi bước ra khỏi ngõ. Cô ưỡn người, môi mím chặt, mắt ngấn lệ nhìn anh trai ruột của mình. Nước mắt cha trào ra, chảy dài trên khuôn mặt người đàn ông nghiêm nghị. Người cha buông tay. Cô Thuận nhập nhầm .—— Đừng lo. Bàn tay em trai tức giận bùng lên, vai Thư Ân buông lỏng. Cô cúi xuống, nhặt vài hạt muối trên chiếc lá bỏng, nhai nát, ngửa mặt rồi đắp lên má. Một tháng sau, mẹ kế không887. Tôi bị ốm, và má của cô Thuấn đầy sẹo. Vết sẹo không bao giờ lành. Trên khuôn mặt xinh đẹp của anh xuất hiện những vết da mới, đỏ như da tôm nấu chín.

* * *

Anh ấy năm tuổi. Nó theo chân các bạn mẫu giáo đi khắp các con ngõ. Tiếng người dân kẽo kẹt phía sau:

– Này con ơi … vào trong này bà già, đôi khi đã còng, vẫn nhìn bà múa hát, chào hỏi bạn bè. Zhang Er bỏ chạy bằng cả hai chân. Anh ta vấp phải gốc đa, gục mặt xuống đường, lau máu. Bà cụ cúi xuống đón con. Tèo trong vòng tay của anh. Nó hốt hoảng nhìn bà già đang khóc … Cô Thuận kéo Tèo quỳ xuống, túm lấy. Nước mắt cô rơi. Buổi trưa nắng chói chang. Tiếng ru từ ngôi nhà bên đường thật ngột ngạt, trầm bổng:

“Chớ than thở khó khăn. Lông mọc, chồi mọc” “Trời ơi. Bà Suan ơi, con nhìn lên mặt trời không phải do bà. Vô sinh.

Mẹ chồng cô gọi hai mẹ con ở nhà, cô đặt mông ngồi cạnh nhà tôi, cởi mũ ra, lật mũ về phía cô, mặt đỏ bừng như làn da trưởng thành:

– Tôi muốn .Bị nhục không phải vì trong nhà bẩn thỉu .—— Tôi biết cô ấy bỏ cuộc dễ dàng. Cha tôi phì phèo điếu thuốc và nói chuyện bâng quơ .—— Cô ấy đã lâu rồi. Nghi hoặc Cứ nghĩ Tèo là cháu nội. Giờ tôi muốn nhận cháu. Chân, tay, chân đã bình phục. Đây … Nước súc miệng … Nói ra, chảy máu. Tôi đau thắt ruột.

– Cô gái này lạ lắm. Vì vậy, Cô có thể mang ít thuốc, nấu cháo, mang bệnh cho anh ấy trong nhục nhã được không?

– Cô ấy chỉ có gia đình tôi, gia đình tôi tan nát, tôi thay anh ấy, bây giờ đầy đường cô ấy đã chết. Sau này tôi sẽ lo cho ma, nhưng nếu cô ấy muốn nhận Tèo thì tôi nhất định không chịu .—— Thôi đi. Ngày mai mở mắt ra thì tôi cũng không ăn gì, huống hồ là té xỉu buổi chiều. Cô suy nghĩ một chút Nhìn Zhang Erxiong .—— Ai đang nói gì. Truyền miệng, họ lại nghe. Những gì tôi làm. Tôi chấp nhận, tôi chấp nhận.

Cô Thuận cướp mũ,# 7913; Dậy đi. Khi đến đầu hẻm, anh ta lại quay đầu lại: “Ngày mai anh ra đầm vớt cá cho em…”… tiếng nói chưa dứt, người đàn ông đã hút hết đầu hẻm. Bóng anh khuất sau. Một nửa toàn thân chìm vào sắc xanh của hoa dâm bụt, nửa còn lại như trở về với ánh mặt trời.

Leave Comments