Bài thơ cuối cùng của Đông Đức
admin - on 2020-12-24
Đinh Quang Tốn
Tôi gặp Đồng Đức Bốn hơi muộn. Trước khi gặp anh, tôi đã nghe nhiều người khen thơ anh và nhiều người nói về thơ anh.
Tôi không nhớ ngày đầu tiên hai người gặp nhau, có lẽ đó là giữa anh ta. Năm 2003, tôi đã thực hiện một vài cuộc gọi. Quen biết bản thân đã gần ba năm, tôi vẫn còn những kỷ niệm khó phai mờ về anh. Anh đưa cho tôi mấy tập thơ và nói: Anh thích nhất là tập “Về với mẹ”. Đây là một tuyển tập gồm sáu bài thơ.
Độc giả nhỏ tuổi của cây thơ Dong Debang tại Liên hoan thơ Việt Nam 2006.
Cho đến nay, đối với Dong Debang, mọi người đều biết rằng đây là một tinh linh. Thơ. Phải thừa nhận rằng: Thơ Dong Debang đã có một vị trí độc tôn trong nền thơ ca Việt Nam từ hơn 20 năm nay.
Đầu năm 2005, Dong Debang phát hiện mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Sau đó là hàng chục bài báo về thơ của anh. Nhưng cho đến năm 2005, trong lúc hai bên chống chọi với bạo bệnh, Đồng Đức Bốn mới viết được những bài thơ, bài thơ “ruột” nhất.
Tôi đến thăm anh ấy vào khoảng giữa năm 2005, khi anh ấy đang ở phòng khám ngoại trú. Nghỉ tại khách sạn Hua Kang (phố Đoan, Hà Nội) để điều trị. Từ đầu năm đến nay, anh đã tặng tôi hơn chục bài thơ. Tôi mang về nhà, đọc và thầm ngưỡng mộ sức mạnh phi thường của bạn.
Anh đến để chống lại những căn bệnh quái ác, loại bệnh này người ta luôn thấy trên đầu anh có một cái liềm tử thần, làm cho ruột khô. Khơi nguồn thi vị cho đời. Quả thực, chúng là những bài thơ, những bản kinh khác thường, chín chắn về tư tưởng và nghệ thuật. Đây là những bài thơ hấp hối xuất sắc của Tongdebang.
Bài thơ cuối cùng của Tongdebang để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi, bao gồm hai tập thơ, mỗi tập có ba bài thơ. Tập thơ đầu tiên là bài hát về cái chết của bạn, gồm: Mẹ ơi, con không chết được hãy để con mưa.
Nhóm thơ thứ hai là những bài thơ về những người bạn mà bạn đã viết, bao gồm: Hiểu biết: Dear Ann Diem, I Shan,Gửi mọi người. Hầu hết các bài hát này sau đó đều được chọn lọc từ “Golden Beak và Pois Single Flower Poems” do Tongde Bond xuất bản vài tháng trước. ——Chủ đề “Cùng một mẹ” rất sâu sắc trong các bài thơ của Tongde Bond. Tất cả các tập thơ yêu thích của tôi đều được đặt tên theo bài thơ “Về với mẹ”. Hai trong số những câu kết thúc là chủ đề của cả cuốn sách:
Mồ côi mẹ trong mồ. — Đây có phải là câu trả lời? Vì khi anh đã mồ yên mả đẹp thì người mẹ già tám mươi của anh vẫn còn khỏe mạnh. Bài thơ “Mẹ tôi” của anh được viết tự nhiên và xúc động. Bài này không có trong tuyển tập “Miệng vàng và bông hoa độc” nên tôi chép lại nguyên bài: -Tôi có gì đâu, con chào mẹ lên trời – Hỏi con hát, ngồi rung con vừa cười.
Chỉ mong trái đất vẫn tròn, một ngày nào đó được gặp lại em
nhân gian đầy cay đắng, nên phật nghìn tay vẫn gào thét
nhân gian sẽ mãi bát ngát lục bát Cây cầu-em tin rằng sông phù sa nên đời vẫn nở hoa bốn mùa-trời mưa bây giờ. Sự lặng lẽ trước khi người con hiếu thảo qua đời. Tin vào giá trị của thơ mình cũng là thái độ tin tưởng vào những việc mình làm. Tôi đã vượt qua một bát thập lục phân.
Đặc biệt câu cuối là một câu thơ đẹp về thái độ. Cuộc đời tốt đẹp của một người đã bước qua cái tuổi “thiên mệnh” thanh thản, tự tin: ngoài xa, tiếng chuông chùa gọi mình. Dù “rất xa” nhưng lại rất gần.
Sau vài tháng điều trị, Đồng Đức Bốn sức khỏe tốt, đi lại nhanh nhẹn và tinh thần lạc quan. Cuối mùa thu năm 2005, ông Phạm Duy Thuận, Trưởng công an Cát Bà (Hải Phòng) gặp nhau và uống bia tại quán “Bồ Tùng Xèo” ở phố Hạ, Thái Lan. , Hà Nội sẽ đến đón bạn. Anh ấy lạc quan và nhiệt tình nói chuyện, đọc những bài thơ mà tôi không thể chết, anh ấy chỉ là người sáng tác nên anh ấy lạc quan:
Tôi không thể chếtTôi vẫn đang mắc nợ. – ……………………………… Gần đây tôi vẫn còn nợ những người có nguyện vọng làm thơ trong Vương quốc sầu. ——Hắn vẫn nhớ vai thơ của mình và biết thơ ai đó mong đợi. Suy cho cùng, đây là hạnh phúc. Tôi tin chắc vào giá trị thơ ca của mình: đưa em đi qua mưa gió / Một câu trời viết cho em, một câu thơ em viết cho riêng mình / Tre mọc một sân tương tư … Chưa thấy nhiều nhà thơ dám làm điều này. Sự tự tin là sức sống của thơ bạn!
Như mọi người đã biết, bài thơ về mưa của tôi đã hoàn thành. Anh đưa Đồng Đức Bổn đến ngày vu quy, trời đã lành, mưa to đưa anh trở lại dương gian:
Về với sông nước, về với đất không có đất – Hồn Linh hồn đã biến mất, xin hãy cho phép thêm thời gian ………………………………
Bây giờ trở lại với mặt trăng và các vì sao, hãy tắm cho tôi. -Tập thơ thứ hai, Đồng Đức Bốn viết tặng bạn bè. Tất nhiên, bạn nào cũng có nội dung và cách viết riêng. Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm (Nguyễn Khoa Điềm) vẫn là tâm hồn của một nhà thơ, Ông là nhà thơ nổi tiếng của Đồng Đức Bốn.
Trong bài thơ này, Nguyễn Khoa Điềm (Nguyễn Khoa Điềm) Thành công nhất là thể hiện tình bạn tự nhiên, sự trân trọng của ông đối với những con người bình thường, những người bạn thơ bình thường của ông.
Điều này khiến anh ấy thực sự được bạn bè và mọi người kính trọng. Trong cuộc sống, tình bạn giữa hai nhà thơ Nhiếp Kế Di (Nguyễn Khoa Điềm) và Đồng Đức Bốn (Đồng Đức Bốn) rất thân thiết.
Sau cái chết của Đồng Đức Bốn, Nguyễn Khoa Điềm đã viết một bài thơ xúc động. Cũng trong bài thơ này, anh Dim thân mến, khi phát hiện mình lâm trọng bệnh, Dong Debang đã tự tin nói:
Cuối cùng, nếu phải ra đi, tôi phải gửi điều gì cho anh
anh nhắc lại Những kỷ niệm, những kỷ niệm làm nên cuộc đời:
Khi đưa họ về mồ, tôi đã nói rất nhiều điều với bạnBa tiếng ấy, tôi đã trao chuông chùa rồi. Sau khi lái xe được ba tiếng, trời bỗng đổ mưa … Trong bài học này, đối với người tặng quà của nhà văn Houk, Dong Debang luôn nói về sự khó khăn muôn thuở. Đây cũng là một cách thể hiện tình cảm của mình, khi nói chuyện với bạn Hữu Cơ rất phù hợp:
Tôi muốn kể cho bạn nghe một bầu trời trong đêm trăng – thật vô ích, vì khi sống Trời mưa vẫn rất hay.
Anh lớn lên sau bao đau khổ và giờ có một tiếng đàn ghi ta vào sáng sớm ……
Bài thơ này dành tặng nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, Đây cũng là điều phi thường ở Ý. Tình bạn giữa nhà văn Nguyễn Huizhe và nhà thơ Dong Debang là một người bạn tâm giao.
Cho đến nay, Ruan Huizhe đã xuất bản năm hoặc bảy bài báo về các bài thơ của Dong Debang và Dong Dewell. Ông cũng có một truyện ngắn Đưa con sáo sang sông và sử dụng các bài thơ của Dong Debang làm sân khấu. Phải có những người rất yêu nhau mới làm được điều này.
– Nguyễn Huy Thiệp đã đăng một bài báo có tựa đề “Bốn vị cứu tinh trong mười sáu bài thơ của Đông Đức”. Trong một bài báo khác, Nguyễn Huy Thiệp viết một câu thơ đầy tâm huyết: “Đồng Đức Bổn (Đồng Đức Bổn) đã xuất hiện trên đất nước thơ ca Việt Nam khoảng mười năm, anh đã viết khoảng 500 bài thơ, trong đó có chừng 90 bài thơ, được các chuyên gia văn học xếp vào hàng “cực hay, nghiệp dư vô địch! “. Có thể nói không ai thích Nguyễn Huy Thiệp, ngược lại Đồng Đức Bốn cũng đánh giá cao sự nghiệp văn chương của Nguyễn Huy Thiệp:
Yêu nước bằng nước mắt, bạn viết bằng tia Văn bản dưới ánh nắng vàng — cần phải vượt qua núi. Quê hương của Mochizuki — Những bài thơ mới nhất của Dong Debang có một vị trí trong toàn bộ sự nghiệp của ông. Mặc dù những bài thơ này không hoàn toàn là ngoại lệ, chúng phù hợp với “Trở về So với các bài thơ trong “Mẹ tôi” vẫn giữ được trình độ cao, cuốn sách này có nguồn gốc từ thời Tống Đức IV, trình độ cao như vậy, tất nhiên có những câu đơn giản, nhưng cũng có những câu c & oa.Dễ thương; ngay cả những từ lập lòe. Hồn thơ đang khỏe mạnh thì căn bệnh hiểm nghèo đã cướp đi của Dong Debang. Nhưng chúng ta cũng có thể nói rằng Đồng Đức Bốn đã để lại sự nghiệp thơ đáng kính của mình. Nếu chọn 100 nhà thơ, hay chọn 100 bài thơ hay của thế kỷ 20 thì cá nhân tôi bình chọn cho Đồng Đức Bốn.
(Nguồn: Tổ chức An ninh Thế giới cuối tháng này)