Nhịp điệu gốm (Chùm ánh sáng thơ)

Nguyễn Quang Hưng

Nhịp điệu Gốm

Những người ôm nhịp thủy chung, đánh nhau trong mây, bình minh châu thổ, ôm lấy không khí bằng hai cánh tay, lạch và núi quanh co, những cô gái lẳng lơ, cười ra nước mắt– – Ngọn lửa đỏ rực, ngọn lửa cuộn từ xa bay lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, và đôi mắt sáng ngời niềm vui – người chạy toàn tâm toàn ý bị bao vây bởi dấu chân, hơi thở nóng rực của huyết quản– – Một mình múa theo nhịp ngàn năm, một mình tỏa khói mờ, lửa đốt thiên cổ, mây vần vũ bay

Cảnh xuân

Xuân không bao giờ về. Cỏ lúa ngập từng đoàn, quạt reo xa xa, trong gió lành nghe mùi lá thối. Trò chuyện bên bếp lửa trong căn bếp cũ kỹ chỉ có một chỗ ngồi của đứa trẻ. Người cha bệnh nhân ngồi hy vọng – đó là lý do tại sao những bông hoa mới trên tấm bia sẽ được chiếu sáng trên nền sơn xanh không ngừng lớn lên Mùa xuân bất tận này muôn mái phố thẳng hàng, sang sông chờ em tắm cầu cành non mọc trời Quỳ xuống uống nước Ta đón lấy màu đất Mắt xưa lặng lẽ nâng cành lá vàng. Nụ cười trên vai anh ấy

oh! Mùa xuân chưa bao giờ đến! Ngủ đông trên núi và hành hương trên đất dài, chúng tôi lần lượt lên những ngọn đồi. Khi tóc dài dưới trán gợn sóng hơi ấm tay! Bạn có biết mùa xuân của mọi người, mọi sự kiện, mùa xuân của mọi người không? Để tồn tại, cha tôi đã giúp chúng tôi giữ hạt giống trong bình thở, đến trước khi ngủ trưa, ông lại ghi tên từng đứa trẻ vào bếp.

— Hóa học và acirVà n

Đêm xuống núi, tôi mơ thấy mình nằm ngủ trên bậc thang chạy và tiếng chiêng thì thầm! Làm thế nào tôi có thể tưởng tượng khuôn mặt của tôi? Dù ở nơi nào, đường rộng dài dài, tên những địa danh còn vương vấn trên trời Ngày mát đan xen vào nhau – đêm vắng bóng dáng núi nín thở, sao xanh sáng, đêm non , Chồi xanh

Leave Comments