Trúc hiên (Chùm thơ)
admin - on 2020-12-25
Ngô Liêm Khoan
– Rừng trúc
Đặt tai lên vai lắng nghe hơi thở của anh Đất nâu mò mẫm trên cây lá mục, quay trong rãnh nước, văn phòng đầy người mèo hoang Bước đi như còn trăng non… Nhìn em trong mắt anh, em, hòn sỏi giữa lòng hồ phẳng lặng, qua bao vệ tinh, lời tỏ tình không còn vương vấn. Với đôi mắt này, tình yêu của hai cỏ già Thị Mầu nghe Trương Chi thổi sáo sẽ thành giông tố. Chỉ đặt hoa vàng và cỏ dại trên sông vào mùa hè và mùa đông, và chỉ có hai khu vực để thức – ngủ; ngủ. Nàng Thị Mầu của Xuân Thu theo chân con mèo hoang bị Cô Trúchi Chi hạ gục giữa mùa Ta thổi sáo trong giấc mơ đêm qua ta tự thổi cơn bão tố Hoa tàn bên sông. Vàng lặng lẽ-Sài Gòn-Sài Gòn nắng chói chang, em đeo khẩu trang, em chỉ yêu Sài Gòn Mắt mưa vẫn chưa dứt áo ra. Tôi chưa bao giờ gặp bạn trong năm năm. Đường phố Sài Gòn vui quá, em cũng chẳng buồn đi từng quán ăn đêm đợi sáng sớm mơ thấy bãi rác sau đêm tắm rửa cho em bằng nắng ấm, đêm mai thức dậy, nắng ban mai nhạt nhòa ban công. Đêm qua giấc mơ về cánh đồng lũ là: một cô gái mặt trái xoan nhợt nhạt trượt trên cỏ dưới chân, em chịu không nổi, mang nỗi sầu hoa dại. Dòng sông kèm theo thác ghềnh, em rơi vào khúc xạ ánh sáng, miệng ngậm rêu màu, chỉ còn đôi mắt phản quang đang trôi trên sóng… Mở ra một thế giới đầy hoa, em thả trôi trên những mầm non mượt mà , Sự sống nổi lên Châu chấu xanh đỏ tỏa hương thơm trong bếp lửa đồng nóng, mặt trời chiếu chăn, sương đêm cuối giấc mơ. Những tà áo mỏng manh và mùi lạ đưa tôi về chiếc nôi bồng bềnh, quên mùi sữa mẹ sau tà áo nâu.
(Xóa khỏi & #7853; p Sự quay của cống)