Phong Quan dang yeu
admin - on 2020-12-25
Nguyễn Quang Lập
Tôi đã viết nhiều về Phùng Quán và định không viết nữa. Một ngày sau khi bác Ngô Minh qua đời, bác Nùng Minh và bà Bội Trâm (vợ bác Bành Quán) đã xuất bản nhiều cuốn sách về cuộc đời bác và những tác phẩm chưa xuất bản, ai đọc cũng thấy cuộc đời của cụ Phùng Quán. Còn gì nữa. Chiều nay, tại tư gia của một nhà văn Phong Điệp (Phong Điệp), tôi đang làm việc với chị ở tờ báo Văn nghệ trẻ thì thấy một bài báo: “Một người đàn ông như Phong Quân Người cũng vậy ”, một người tôi không biết tên là Thu Mát, đọc xong mà ứa nước mắt. Anh vẫn nhớ em-Anh chơi thân với Phùng Quán đã mười lăm năm, anh thường nói đùa rằng từ khi bị thổi bùng, thằng Lập chơi với em. Thực ra, lúc đó tôi gần 30 tuổi, bị viêm mũi, nếu cứ cảm lạnh thì mũi sẽ như trẻ con. Mỗi lần tôi ra Hà Nội, anh đều đưa tôi đến tòa soạn, tòa soạn cho tôi biết nhau, rồi có chỗ khác đăng bài. Anh đi đâu cũng vỗ vai cô, cười nói anh là nhà văn không rửa mũi, là dân làng chơi. Loay hoay làm quen, sau này trở thành đại văn hào, còn có cớ khoe mẽ. Nó vẫn giòn và đẹp. Anh Quân không gõ cửa, chị Q thấy vậy cũng không chào mà chỉ chào tôi. Anh Quân bước tới, cô lấy ngăn bàn ra, nhìn tay nói người ta tìm được cái gì trong ngăn. Anh ấy nói tôi chưa cất thuốc lào ở đây, và anh ấy cười. Cô ấy lại lườm anh, đẩy anh ra rồi bảo tôi bơm thêm nước cho đầy đường ống. Biến đi, đồ vô ơn. Vừa nói, cô vừa ném một bao thuốc lớn về phía anh, Vĩnh Bảo nói thật, em mới từ Vĩnh Bảo về. Tôi hỏi anh Quân và nói với chị Q. Bạn đang yêu hay đang yêu. Anh lặng lẽ vắt ngang điếu thuốc lào, châm lửa, nhả khói, ngửa cổ nói rằng đã yêu, đã yêu. Một lúc sau, anh dừng lại, nhấp một ngụm nước và suy nghĩ về điều đó.bọt. Tôi biết sự lưỡng lự của anh, vì lúc đó anh đã yêu chị N. ở Huế. Vợ chồng chị Q. xảy ra “mâu thuẫn” gay gắt vì bài thơ Phong Quân tặng chị N. được in. Dành riêng cho bà N. de Phùng Quán. Bà Q cho biết đây là bài thơ Quân tặng bà cách đây chục năm. Chị N. cho biết, Q. Cô nương thừa nhận. Chị Q ơi, nghĩa là em lấy bản gốc ra nên chào chị, chào chị. .
Tôi cười hỏi anh Quân, răng lộn xộn. Anh cười khúc khích và nói một cách thơ mộng. Theo thời gian, tôi thích rất nhiều răng thơ. Công nhận là anh Quân có nhiều người yêu, đến một ngày cũng có người, đời sẽ có ít. Hắn khi còn nhỏ rất đẹp trai, lớn lên nổi tiếng như uống rượu, đi đâu cũng có người theo đuổi. Ngay cả khi anh đóng vai một ông già, để râu dài, mặc đồ của bố, mặc đồ mộc thì vẫn có người yêu mến anh. Anh không công khai chuyện tình cảm, không giấu giếm chuyện tình cảm, ai biết ai hỏi anh là anh đều thừa nhận ngay sau vụ lùm xùm giữa chị N., thậm chí còn chối bỏ vợ 1990. Bà Q và bà Q. Trước khi rời Huế vào Quảng Trị một tháng, tôi đau đầu. Tối ngồi uống rượu với nhau, rồi giở văn chương, thơ văn lịch sử. Tôi cho bạn hỏi, bạn có thể làm gì đó không? Nữ tu chủ quan nói, và anh ta mỉm cười. Tôi không tin lắm, thấy anh bước đi vụng về thiếu hoạt bát, gợi cảm không còn mặn mà đối mặt với tôi, tôi không tin những gì anh nói với tôi. Câu chuyện của Ngô Minh kể rằng anh Quân không có lựa chọn nào khác ngoài việc yêu mùa hè. Ngô Minh cười nói lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi, hắn không có ngã. Ngủ với em buổi tối, anh chạm vào em, wow … cứng. Kể từ đó, tôi tin rằng tôi không dám khinh thường bạn, hi. Anh ấy hiếm khi kể chuyện tình cảm chứ đừng nói đến những câu chuyện trong phòng tối. Nhưng một ngày nọ, trong cuộc trò chuyện, anh ấy đột nhiên hỏi tôi, nói rằng bạn là một người yêu nghịch ngợm và có một mối quan hệ tốt.
Tôi đã nói với bạn mối tình đầu của tôi trong bảy năm, đã lâu rồi, nhưng đôi khi tôi vẫn muốn 7865; voice n, đẫm nước mắt. Anh nghe xong cười nói thường xuyên, mối tình đầu của tôi còn tuyệt hơn. Rồi anh từ tốn kể chuyện trong lúc uống rượu. Phùng Quân kể chuyện giỏi, luôn có nút thắt mở, cao trào, vĩ cầm, nhất là cái kết luôn bất ngờ. Anh nói thích lắm, nhưng có 3 người phụ nữ chết anh sẽ không bao giờ quên đó là Bội Trâm, bà Q và bà Nhu (không phải Nhu), nửa thế kỷ sau cô Thu Dịu Gò mới tìm được .—— Bà Bội Trâm Tất nhiên bà là một người phụ nữ rất tốt, tôi sẽ kể cho bà nghe sau. Bà Q không chỉ là người tình, mà còn là bạn, là ân nhân của ông. Những năm tháng bị án “treo cổ”, rượu thì cá trộm, không thì bà Q. Gia đình cô ấy sẽ rơi vào cảnh nghèo khó ngay cả khi họ không đói. Khi đó, bà Q đang là biên tập viên ở Nhà xuất bản Văn hóa đã đặt hàng bà viết lời cho hàng chục truyện tranh và 10 bài tiểu luận, tất nhiên có thêm tên người khác. Nếu bị lộ, cô ấy không chỉ mất việc mà còn có thể vào vòng lao lý, đó là công việc cực kỳ nguy hiểm. Nhưng bà Q không hề sợ hãi: Bất chấp mọi lời đe dọa trong thiên hạ, 30 năm nay bà luôn tạo điều kiện cho Quân hoạt động chui. Cô ấy làm điều đó vì tình yêu, vì tình yêu và sự ngưỡng mộ dành cho Quan Quân. Một lần cô ấy nói với tôi. Rất tiếc, dựa trên những cuộc tiếp xúc tự nhiên của tôi với anh Quân, tôi chỉ biết, tôi không biết gì về nó.
Khi “Hãy hỏi anh ấy”, An Quân không nói quá nhiều về mối quan hệ của mình với chị Q. Khi Q. ngon, khi Q. ngon lành thì không còn gì bằng. Còn về mối quan hệ của anh với chị Như, anh kể cả đêm say, anh nói đi kể lại cho chị nghe, có lúc anh khóc. Anh thừa nhận rằng khi anh kể một câu chuyện cảm động, anh không còn là bạn của tôi nữa. Anh cho biết, lúc đó anh 22 tuổi, đang là phóng viên quân đội, anh đã cùng con trai của Sam tìm đến nhà tù Kundao, hỏi han và viết bài. Không ngờ, lịch sử của nhà tù Kundao lại chói lọi đến mức tôi quyết định viết cả một cuốn sách mang tên “Vư”.Cô Nhu của kẻ nói dối mới 16 tuổi. Cô ấy là con gái của gia đình, ở nhà, hàng đêm cô ấy sẽ đưa Chim Hòa Bình về làng của cô ấy như biệt kích thanh niên hiện nay, và sau đó về nhà để nghe anh kể chuyện. Nghe tôi kể câu chuyện mà họ vô cùng yêu thích, cô ấy tròn mắt và há hốc mồm. Một số cô gái trong Peacebirds có ý nghĩa như thế nào với tôi, tôi biết nhưng mặc kệ, kỷ luật quân đội lúc đó rất nghiêm khắc và nó rất lãng xẹt. Nhưng rồi tôi không thể dứt bỏ được tình yêu. Khi cô ấy kết hôn, tôi yêu Nhụy say đắm. Khi bạn chết, đừng quên nụ hôn đầu tiên của tôi. Đêm đó, cả gia đình đi vắng. Khi Nho bịt mắt, đưa tay ra sau, lỡ tay chạm vào ngực Nhi, tôi vẫn tiếp tục viết. Rua mặt đen lại, rồi hôn tôi, hôn tôi. Hôn xong, tôi sợ hãi ngồi thụp xuống, không biết rằng mình vừa hôn khăn giấy. Chỉ một nụ hôn thôi, em sẽ nhớ tôi cả đời.
Anh ấy ngừng rơi nước mắt và nói rằng anh ấy nhớ rằng mình đã trốn thoát vào buổi chiều hôm đó. Trốn tránh là vì không lấy được, Yêu gái muốn lấy chồng là tội nặng, không chỉ phạt đơn vị mà còn cho làng. Tôi trở về Hà Nội với ba lô của mình. Khi vào đến giữa sân, tôi bất ngờ nghe tiếng Nhụy kêu anh Quân đừng đi. Bảo em chạy đi, ôm em, bảo em trả lễ cho nhà anh trai, theo anh ấy đi, em đi đâu cũng được. Nhuys đánh h gục mặt xuống bảo đừng bỏ tao … tội nghiệp. Nói đến đây, Phong Quân nghẹn ngào, mặt đầy nước mắt.
(Từ câu chuyện phi lý của Ruan Guangli, do NXB Văn học ấn hành)