Tuyến đường Ronglong

Ngã ba Cầnn ở cuối đường sẽ đưa mình về hướng nam sông Hậu, rẽ trái về đất cổ Trà Vinh, hoặc rẽ phải về lịch sử bão táp Sa Đéc, đối diện khu di tích lịch sử hay tổng thể Nói cách khác, Jian Jiang là mơ hồ. Cô ấy từ Vĩnh Long đến tận nơi, nhưng tôi chỉ là một khách hàng nhỏ trong giới.

Ngay dưới chân cầu Mỹ Thuận, tôi như được hòa mình vào quán xá ven quốc lộ. Xin nhớ rằng trước đây xe buýt đi tuyến phía Tây hay dừng đón khách. Thay vì ghé vào những nhà hàng lớn, ồn ào và sôi động, họ thà ở đây buôn chuyện nửa chừng và nói những chuyện tầm phào về dân du lịch bụi. Nghe những lời nói không dứt của khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới, tâm trí anh như bị mất điểm. Sau trận đấu mệt mỏi, chẳng còn gì ngoài những lời nói suông.

Khi tôi lái chiếc xe honda, tôi bắt chước cửa hàng, nằm trên chiếc võng vải thấm không biết bao nhiêu giọt mồ hôi, đung đưa và nghe làn gió mát từ Thiên Hà, đang vuốt ve lòng đất nước. Vị cà phê ngọt ngào có vị bắp rang, vị mía đường có những lớp phù sa ngọt ngào, ly trà đá cũng có thể nghe thấy tiếng sông đục ngầu. Tôi tưởng mình đã uống hết nước.

Sau đó, trở lại Trogan, tôi nghe ai đó tập lại bài hát cũ trong bài “Tình yêu tuyệt đối” do nhạc sĩ Hà Triều và Ngọc Diệp hát. Tiếng kêu của “Mẹ con Ann” thể hiện nỗi xót xa của bếp lửa, vì họ trân trọng những kỷ niệm xưa bên chồng và thương hơn cả ngàn ngày trước. Đây, bộ ba lụa nơi chồng tôi đã sống 20 năm trước … cho đến bây giờ mồ hôi của anh ấy … Nói thật, số phận của anh ấy tuy nhỏ nhưng nó sẽ không mất đi theo năm tháng. . Tôi dừng chân tại Tòa nhà thành phố Tân Ngãi để vơi đi nỗi buồn, cảm giác như dòng cũ đổ xuống dòng Cái Cấm, ra vào.

Sau cầu Cái Cấm, tôi đã thấy tấm bạt ngàn. Đỏ nhìn về tương lai, những dòng sông đỏ gạch khắp nơi. Một bài học sâu sắc đã được rút ra từ những thiệt hại về nhân mạng do bão, gạch bị thấm nước nhiều lần. Con thuyền băng biến nước đến trong tương lai và chở đất đi xây dựng trái đất, cho tôi thấy rằng sự phát triển bền vững có được nhờ vào nhiều thứ.

Đi theo đường trước khu quân sự. Rồi chợt khao khát một ly chè bưởi bình dân. Vỏ bưởi trắng tinh, đúng như trái tim cay đắng 17 năm. Đậu chuỗi đầy mặn và ngập trong bùn phù sa. Giờ nhớ quê, lên Gò Vấp uống chén chè bưởi, tôi mới biết mười năm trước mình đã mất đi cái hạnh phúc, ngọt ngào và hồn nhiên. Những bài thơ của tôi và tôi tiếp tục xuất hiện ở nhiều khu vực khác nhau chưa được biết đến. Chúng tôi bước vào cánh đồng dưa đầy mơ ước và biết rằng ước mơ có thể đến từ cát. Đột nhiên, tôi và anh bước xuống bùn, hít thở hương thơm thoang thoảng của những bông hoa vàng nhạt. Chúng tôi nghe thấy trái tim ấm áp ở cuối sông Thiên Giang bên ngoài công viên Songtian, như bình yên hoàng hôn và hoàng hôn, mà là thú vị. .

Em nhớ anh trên con đường dưới ánh hoàng hôn. TÔI. Tôi đang đi bên cạnh bạn và hoàng hôn đang tiến dần. Ngày tháng êm đềm trôi qua, mái tóc mượt như tơ buông trên bờ vai mảnh mai. Tôi đến thị trấn và tiếp tục cuộc sống của mình. Ngã tư đường chia lìa vui buồn. Đôi khi tôi muốn quay lại ngã tư chia tay, mong sao bùng binh có hoa, để lẻn một chùm hoa cúc về góc trời. Em đã cho em hết hai mùa mưa nắng, em đã cho em một nỗi nhớ khôn nguôi. Chúng ta đã mất, nhưng Vĩnh Long vẫn vững vàng mùa hoa cúc và khoảng lặng không tên. Nhớ đường nhớ Ronglong!

Mai Guoda

Leave Comments