Ngọn gió lạ (phần cuối)

Nguyễn Ngọc Tư

Một chiếc xe buýt dừng ở ngã tư chợ, tôi rời ca-bin để lau cửa kính, còn anh Khám Nội và anh Buôn bốc dỡ thùng hàng. Chợ trưa đông đúc, ít người. Một số người đàn ông khỏa thân đang chơi bài, và một số phụ nữ tụ tập xung quanh để cắt lông mày và nhổ tóc. Một thanh niên gầy gò dừng lại thì thầm:

– Cô nghĩ bỏ tôi dễ như bỏ một con chó sao?

Một chị đã choáng váng và suy sụp. Máu tôi trào ra từ mũi dao xuyên qua ngực.

Tôi tiếc nuối nghẹn ngào, và nghe thấy nhịp tim, nhịp thở của người đàn ông khi anh ta đến gần. Tôi nghe mà sôi lên, máu chảy qua tim anh như sóng, trái tim đó như muốn vỡ tung. Tôi có thể ngửi thấy nó, nhưng tôi không biết tên của những biểu hiện này là giết. Tôi không biết nhiều thứ của con người. Cũng giống như lần tìm thấy Nội khi trở về nhà, hơi thở của Nội cũng rất khác, như khó hiểu, như thắt lại, tim có lúc rung động, có lúc bồn chồn. Tôi muốn hỏi nó là gì, nhưng tôi cứ nói “như một con chim”:

– Thật là lạ.

*

Tạm thời:

– Tôi biết khi nào tôi sẽ nói lời tử tế Vâng tôi phải nói: “Trời gần như mưa vào buổi sáng” .—— Một điều cô ấy nói khi thức dậy “Buổi sáng trời sẽ mưa nhỏ.” Dự báo sẽ luôn bị loại bỏ. Khi làm phiền anh ấy cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy được bảo vệ và chăm sóc cho một người đã mất từ ​​khi bà nội bỏ đi, giờ anh ấy có rất nhiều thời gian.

Bây giờ, Du có đủ thời gian để làm việc ở đó. Landu tan rã trong một cửa hàng sửa chữa ô tô, anh muốn sửa nó, sau đó lái xe đến biên giới, đường núi quanh co. Cô gái buộc phải rời khỏi túp lều và sống một cuộc sống con người, ngủ trong những căn phòng rộng rãi ở mọi phía.

– Cô đang đi cùng cô gái, nằm trên sàn, dựa vào tường, mỉm cười, bởi vì mọi thứ cô nhìn thấy gần như là gia đình, đúng vậy, chỉ là không có nấu ăn, và có một đứa trẻ khóc … Anh ấy hy vọng người thợ sửa xe càng lâu càng tốt.

Nhưng cảm giác tốt không phải ai cũng có, nhưng thứ mà bức tường cuộn lên khiến cô khó đi vào giấc ngủ. Buổi tối vào ban đêm, anh chàng ngồi & # 273; Gần cửa sổ phòng trọ, lặng lẽ nghe Tưởng khịt mũi. Anh nhớ những con đường ngoằn ngoèo dọc theo sườn núi đá vôi, như những vết nứt trên mép. Đôi tay của người lái xe đang nhảy múa. Anh nhớ những tiếng còi xe đã đập không ngớt trên sườn đồi đá, lan dần theo từng vòng sóng buồn trên đỉnh đồi. Sau đó, họ rơi vào một nhóm vật nặng và rơi xuống vực sâu bị đánh đập.

Khi anh ấy lăn bánh trên con đường này, anh ấy thích thổi còi, thích chơi đùa. Anh không phải người gọi, cũng không gọi cho ai. Chỉ có một giọt rít lơ lửng trên bầu trời. Tại đây sẽ phát ra âm thanh nhỏ va vào tảng đá rơi xuống, lâu ngày tiếng đá lăn. Đôi khi anh dừng lại bên bờ vực và anh hét lên:

“Quyên!” Tảng đá phát ra tiếng “Ồ… ồ…”. Vào viện, anh gọi điện cho Quyên cả trăm lần nhưng người phụ nữ vẫn im lặng, tim như ngừng đập, cái bụng tròn trịa sau lớp áo không nổi. Anh ấy không ngủ trong hai ngày hai đêm, nhưng anh ấy quay lại và họ rời đi. Chỉ còn lại con đường. -Xin lỗi, tôi vừa chợp mắt. Khi tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi chợt nghe thấy tiếng bánh xe xé toạc khi nó bay lơ lửng trong vũng nước, và xa xa vẫn có tiếng gầm rú. Anh nhớ rằng anh đã rời Landu được một tuần.

Anh ta châm một điếu thuốc. Cuối dãy là phòng của cô gái, cô đang nôn mửa, và bức tường ván ép mỏng khiến cô quá gần. Anh tưởng tượng ra vẻ mặt tái nhợt của cô. Người đàn ông mở cửa bước vào.

*

Tiếng đóng cửa không bao giờ giống nhau. Bởi không chỉ là tiếng nghiến của gỗ, hay tiếng kim loại gỉ, mỗi cánh cửa đóng lại là một nỗi ám ảnh.

Tôi nhớ cánh cửa. Tôi đã đóng cửa ngày hôm đó và trở thành một phần của nó. Nó không có âm thanh và mượt mà như trình chiếu. Nhưng tôi nghe thấy Bang thì thầm trong phòng của đứa trẻ .——# 7887; Chết hơi sớm. Chúng tôi đang buồn làm gì vậy.

Có vẻ như đứa trẻ bị treo cổ bởi những món trang sức đắt tiền khiến chúng bối rối, và trong vài phút người bố lặng lẽ đến vỗ đầu cô, và bữa ăn cũng kết thúc. Đôi tay của cha thật mềm, một lần vì bận bắt tay mấy người quen, cha đã để tay tôi luồn vào một khu chợ ngoài trời đông đúc, và cuộc diễu hành bắt đầu.

Bây giờ tôi xé tay cha tôi. , Đóng cửa. Trong Túp lều trại gió Mailin không có cửa, chỉ có những tấm rèm bằng bê tông, cứng và han gỉ suốt đêm, không thể phân biệt được âm thanh là do cò, gió hay do con người. Cũng cứng đầu đấy.

Vì vậy, khi ông Thad bước vào căn phòng chật hẹp và khó thở, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng âm thanh của cánh cửa liên quan nhiều đến tay đóng cửa. Có vẻ như anh ta đã gõ cửa một vụ va chạm.

Anh ấy bước đến chỗ tôi, tay đặt lên cổ tôi sưởi ấm nơi đó, rồi ngồi xuống mép giường, hút một điếu thuốc. Hơi thở sâu đậm của anh gần như làm tan biến sự bối rối mà cặp đôi đã thề thốt trong phòng bên cạnh. Mọi thứ nguôi ngoai và dần dịu đi, tôi nhìn khuôn mặt rạng rỡ trên môi cho đến khi lơ mơ tôi gấp thành ba mảnh như Randu và chìm vào giấc ngủ. Khi tôi nhắm mắt, nó vẫn sáng. -Sáng hôm sau, tôi dậy rất muộn. Anh tìm Nội mà không gọi.

*

Đường chỉ khoảng 30 bước chân. Ngoài khoảng cách này dường như là một đoạn ngắn mạch khác. Sương mù ập đến, mơ hồ. Hồi lâu, ta nghe được xe máy lướt qua, ma mị thanh âm, sau đó từng khối màu đen xuyên qua sương mù lao về phía trước, sau đó eo có chút buồn ngủ mà sương khói bao phủ. Lên cho tôi. Đi về phía trước, dẫn đường, cầm trên tay chiếc đèn pin. Có rất nhiều ngã rẽ từ đây lên đỉnh đồi ở Puvan. Anh ấy đã vượt qua thời khắc khó khăn nhất và giờ chuyển sang làm Project. Anh nhớ con đường đó, từng tảng đá, từng ngã rẽ. Mười năm nay, anh vẫn nhảy trên con đường này, dù sương mù cố tình lấp đầy chiếc áo mờ đục của anh.Vẫn biết rằng có một vách đá dưới chân tôi. Anh xua tay. Những kỳ vọng trở nên buồn tẻ.

Vì lạnh và căng cơ, cánh tay dự phòng bị đóng băng, theo dấu hiệu phía trước. Anh cảm thấy kiệt sức. Tôi không biết mất bao lâu để thoát khỏi sương mù và ra khỏi con đường rối ren này. Bên kia núi có nắng, có lửa ấm, có quán cơm quen. Qua màn sương, có ai đợi Ngạo mạn? – không ai. Trong cả dãy núi, Du tối tăm và tuyệt vọng hơn là bóng người. Sau bảy năm dự định, anh đành chịu thua bên đường vì tin rằng bà ngoại đang đợi anh ở đâu đó. Sau đó, người bà qua đời, và một cô con gái vẫy tay chào. Nhưng một buổi sáng, tôi thức dậy và thấy người đàn ông hào hứng chạy ra khỏi phòng, xé toạc bụng cô ấy. Đêm tối với cánh cửa mở toang, chúng tôi mong cô ấy ngạt thở đến chết.

Cho dù ngày mai cô ấy vẫn ở đội dự bị, nhưng ngày mai cô ấy sẽ không bao giờ có mặt ở Du. . Qiu che áo của người đàn ông và vẫy tay về phía trước khoảng mười bước. Tôi chợt nghĩ rằng, nếu tôi để xe đâm vào anh, nếu tôi mất kiểm soát và lao vào như sương mù, nhưng sương mù lại ẩn hiện trong cái lạnh băng giá. Em chỉ cần trôi nhanh hơn, anh sẽ nằm mãi trên phố như lời anh nói, trong đám tang chờ đợi, khi anh chết thì chôn ở đâu? Anh rất bình yên bên con đường.

– Anh ấy nhếch môi, nếu anh ấy duỗi tay ra một lúc lâu, có lẽ ai đó đang đợi ở phía bên kia đường. núi. Tôi, tôi vẫn nhớ vụ đó khi nam thanh niên quay dao đâm vào tim một người phụ nữ giữa chợ. Trái tim tôi sưng lên, và sự sung mãn bắt đầu trào ngược từ cổ họng tôi. Trong sương mù xa xa, ông Thad từ tốn ra hiệu cho đường.

Anh ấy không biết xe sắp tới. Trong cơn nôn mửa dữ dội, tôi ngã xuống, nắm tay ông Tìm Nội, mệt mỏi nắm lấy chiếc xe trống đang trôi về phía tôi không hề nhẹ. Thấy mình thực sự nổiMơ và mơ trong một không gian tối tăm, và sau đó trở thành bóng tối, bóng tối vô tận.

Trong bóng tối, tôi nghe Noy nói rằng bây giờ bạn thực sự là một con ma, “Cô bé đó … Tôi chỉ đùa thôi …” .- — Bạn cũng là một con ma hét lên. Cho đến khi ông Thad sẽ không bao giờ nghe thấy tôi, giống như chuột, chim, bướm, kiến, suối nước, lá trên cành. Môi anh bóp chặt tôi như ướt áo. Tưởng đã chán rồi, người ta làm trò đùa, chém giết nhau thế nào. Anh ta bị cỏ và mặt ướt sũng. Anh không ngủ gật, không quay đầu, thậm chí không chớp mắt, và không ngừng tập thể dục. Anh thấy mình lạc lõng lần thứ ba, nhưng chưa bao giờ điên tiết hỏi “Sao anh buồn?” Họ không hôn lên vai anh để chia sẻ niềm vui bất chợt. Không chịu đi tới mép vực, trong cơn khao khát người yêu, trong cơn tê tái, chàng kêu mệt chơi vơi trong gió sương, đá và cây … – Nguyễn Ngọc Tư NXB, 2008)

Leave Comments