Bài thơ đẫm nước mắt (bài thơ)

Khi Haiyan

– Trong làng vào ban đêm, nghe châu chấu ăn đêm. Một tia nắng rơi khỏi mặt trời Mùa đông đến rồi? Có hoài bão cả đời, và sự tồn tại trong mùa sinh sản của loài côn trùng tự sinh sản này

trẻ con người xa lạ chồng chất kỷ niệm không ai muốn mua nơi tràn ngập niềm vui sướng thân phận con người khiến ảo tưởng bắt đầu đẻ trứng khao khát ước mơ Bình tĩnh người tức —— Ngày ta ở ẩn, động đạt hiệp ước, xương cốt, bóng người, trước mắt đắm chìm trong sương đêm, có hi vọng mùa thu chảy trên cỏ.-Sinh nhật năm 2007 ——- —- Nhớ- gió thổi qua ngọn cỏ thổi bay hương trăng mơ màng từ môi lên ngực em Những gương mặt làng quê dưới chân núi như những khóm trúc ma, đôi mắt khép hờ và đôi môi run run- có lẽ vì buồn Bắt đầu vào buổi chiều. Đời về với trời Hồn giấu trần gian hồn nhuộm màu trái chín Khi đàn buông gió-Em dùng son hẹp che lòng, mùa này em sợ ra nghĩa trang nguyền rủa em-sinh nhật 2007-đêm khuya -Em sợ mùa này em sẽ không ra nghĩa trang. Ngày qua ngày trôi qua, không chút hy vọng được mùa. Đừng đợi một chút, con chim đã muộn. Tôi nhảy điệu tango, gió xuân thổi ngược, nụ hôn tạm biệt-có khóc được không? ? Trên đường về, chàng trai dâm đãng, mưa buồn, cô gái-đêm nay có đom đóm bay lượn, cuối tháng sẽ rơi. Có nhện trên lá trầu xanh, em ngắt dây trên bậc gỗ — hỏi người tình kỉ niệm, em khát, ngồi đan xen sợi tơ hồng, lao xao trong cỏ, cảnh đêm sương, hoa vui nổi tiếng khản cổ. Tiếng ve sầu không ngủ được, mùa hè yên tĩnh đỏ rực, dịu dàng của những chiếc lá vàng rơi trên đường kêu réo rắt

Đêm ở nghĩa trang, đi bằng một tay, nơi đèn đỏ, tay khóc, đêm đau, cấm

Leave Comments