Chết tiệt

Nguyễn Thị Thu Hiền

– (Marrying That Guy, Part 11)

Hai tháng sau … Mẹ tức giận lao lên lầu:

– Bao bì tem trong hộp là của con Rác rưởi? ?

-Đồng ý. Có, nhưng nó chỉ là vỏ bọc? (Mẹ sợ quá, mẹ ngạc nhiên trả lời)

– Mẹ không nói vậy con vẫn chưa có gì?

– Uh …

– Tôi lại nghĩ đến bạn … Ôi trời ơi!

Thở dài ngao ngán, mẹ không giấu được sự bực bội và tức giận trong mắt tôi. Còn cô dâu nhỏ thì vừa sợ vừa lo!

Như bao bà mẹ yêu con, tôi mong có cháu trai để cùng gia đình vui vầy. Đối với những người phụ nữ trong “hai nhân vật cuối cùng” của cùng một hiệp hội, mỗi người phụ nữ đã có một cháu trai. Một mình mẹ tần tảo nuôi con ăn học, rồi người con cả quyết định lấy vợ năm 32 tuổi. Tôi không thể hy vọng. Mỗi tối, khi tiếng nhạc “lô tô” được phát trên TV, các bà lại quây quần các em nhỏ. Bé gái Chích Bông hai tuổi vừa khóc vừa nói: “Kết… quả…” Bé đang chập chững tìm vở cho mẹ chép. Những người khác bị trả lại từ âm nhạc. Người mẹ ngồi đó một mình, không có cháu trai dưới cánh tay. Chắc mẹ buồn lắm

Kế hoạch tích cóp rồi sau khi sinh con xong thì dập tắt hẳn, có hôm đi làm về sớm, chuyện trò rôm rả trong làng. Mọi người đều hỏi han, rồi có người nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, thậm chí có người còn vỗ vai an ủi. Tôi không hiểu, cuối cùng, sau một giờ làm việc chăm chỉ, tôi cũng hiểu được lý do.

– Này, bạn nói nhẹ nhàng .—— Haha … sao? Bí mật gì?

Tôi đang rất phấn khích, anh họ của chồng cô tỏ ra thân thiện nhướng cổ và sắp tiết lộ một số bí mật. Thực lòng mà nói, phụ nữ nào cũng muốn nghe những câu chuyện thầm kín. Trăm nữ trăm lẻ một yêu thầm. Nhưng ai đã giữ bí mật?

– Mẹ tôi đã ngồi đây và nói chuyện vài ngày trước …

– Vâng … Vâng …

– Mẹ và các cô ở đây trò chuyện rất nhiều với chị tôi. Thưa bà, thật nực cườiCô ấy nói rằng cô ấy đã được ngửi … ha … ha …—— sau đó tại sao?

Tôi không nói ra câu này, nhưng trong lòng đột nhiên cảm khái. Những gương mặt hào hứng chờ đợi câu chuyện đã bị làm phiền trong nháy mắt. Haha … ha, tôi biết anh họ tôi chỉ là một ông già vui tính. Nhưng … đột nhiên … tôi … cảm thấy đau. ………… Mẹ vẫn thế, vâng phải không mọi người. Nhưng tại sao cô ấy có thể nói với tôi? Cá nhân tôi, tôi thậm chí không biết liệu mình có đang làm điều đó hay không.

– Ha … Ha … Ha …—— Tại sao bạn lại cười? Bạn càng cười, bạn càng buồn.

– Chúa ơi, anh như một cái cây xấu hổ. Quả nhiên …—— Vừa nói, anh vừa véo trán cậu bằng ngón trỏ khó chịu của mình. Tôi rửa tay cho anh ấy, tôi không ngại kể chuyện cho anh ấy nghe. Kể cho anh ấy nghe những câu chuyện anh ấy kể, và tôi kể những câu chuyện cười của anh ấy. Anh ấy không hề tự vệ.

– Bạn biết tình hình của chúng tôi. Mẹ mày nói rồi mà mày chê cười hả?

– Ôi trời ơi, chết tiệt từ Sheehan, ha … ha … ngọt ngào! Nếu bạn có tôi, bạn có thể. Trông giống như một con cò, đó là chắc chắn.

– Này, quên mất, anh ấy là nhà vô địch! Nụ cười của anh lộ ra chiếc răng khểnh. Càng nhìn càng thất vọng.

– Này anh em, căng thế này thôi, kẻo đứt gân thì chết mất. Ngày mai, toàn bộ thôn đông sẽ cãi nhau, hai người Hào đồng thời bị đứt gân ở bắp tay. Tôi xin lỗi.

Anh ấy không còn giống như một nhà vô địch nữa. Anh ấy lặng lẽ lao đến thư viện, nhặt một gói thuốc và ném chúng vào thùng rác. Sinh con .

– Em nuôi được không? Lương của tôi rất thấp .—— Có thể cho ăn .—— Em bé có thể dỗ dành khi bé khóc đêm không? – – – thơm ngon! Nó phải được chuẩn bị rất kỹ lưỡng?

– Không, cho đến lúc đó .—— Anh có lo lắng rằng tôi sẽ sinh con gái không? Nếu không biết sinh con gái, mẹ sẽ dùng lá chuối xua đuổi.

– Mọi đứa trẻ đều ổn .—— Vâng .—— Joker … – Sau đó, anh ta ném hết gói thuốc đi. Chi phí thực tế, chỉ có thể uống một cho 10 ngườiMộ; y. Đúng là một kẻ xấu!

Tháng sau …—— Tôi luôn về nhà sau giờ làm việc bình thường. Tất nhiên, luôn có một cuộc diễu hành qua các cổng làng, và bờ giếng luôn đông đúc. Đôi mắt đang gần tôi. Thậm chí có người thở dài vỗ vỗ miệng nói hắn âm trầm. Tôi rất ghét họ, hôm nào đi ăn mì Anabas, tôi thấy thịt bên cạnh tô mì vẫn còn đầy trứng!

Một tháng nữa …

– Sao điếc thế này. Ăn càng nhiều càng tốt để nạp chất béo vào cơ thể. Bóp mông tôi để giao hàng .—— Âm thanh từ ngoài ngõ vọng vào từ ban công tầng ba, kéo chăn trùm lên đầu tôi. Tôi không muốn tin rằng đây là giọng của mẹ cô ấy. Tôi thậm chí không muốn xuất hiện trước công chúng một lần nữa. Tôi chỉ muốn anh ấy ở đây để anh ấy có thể hiểu ra cảm giác khi anh ấy vắng nhà. Tôi cảm thấy cô đơn.

– Tôi thừa nhận rằng gần đây tôi đã trở thành con ma cũ trong gia đình mình, và tôi thừa nhận rằng bố mẹ không còn thân thiện với tôi nữa. Cha mẹ luôn nói điều gì đó. Tôi không ngờ anh ấy sẽ nói với tôi. Đàn ông thường nghĩ: Đây là chuyện của đàn bà! Nhưng bọn họ chỉ muốn làm nữ nhân, không sợ hãi kinh hãi đối phương đằng kia.

– Này, đến đây và tôi nói, nhanh lên!

Cô Mười, công ty phúc lợi công cộng đã cho tôi một dấu hiệu của tình yêu. Hai chị em rất yêu thương nhau. Mỗi lần đến văn phòng công ty trước khi ăn trưa, tôi sẽ ủng hộ bản thân .—— Tôi có một bó rau muống, tôi mang đến cho anh ấy.

– Chúa ơi, dù bạn có làm gì đi nữa thì bạn cũng phải cố gắng lên. Tôi không thể chịu đựng được, tôi sợ chết. Chị em cần bán. Tôi chết thật rồi tự làm khổ mình .— Tôi nghèo, không có của ăn của để, cho tôi mớ rau, xin đừng chê .—— Anh nội của chị cả khiến tôi không còn từ chối, tôi Tôi lấy rau, cám ơn, nhưng tôi thích nó lắm. Cô lấy chồng năm 19 tuổi, một nách nuôi chồng và hai con, giờ đang mang thai đứa con thứ 3 nhưng tình đồng nghiệp vô cùng. Không nMọi nhân viên đều có tấm lòng như cô ấy. Nhưng em đâu biết rằng những mớ rau ấy chính là tội lỗi của đời anh …——- Nhất định phải gặp lại, bao lâu rồi em về làm vợ anh, anh chưa nghĩ đến gia đình em sao?

Vừa dọn xong mâm cơm tối, cả nhà còn chưa kịp ngồi xuống thì bị bố đánh ầm ầm vào đầu. Vì vậy, mọi người chạy sang phòng bên cạnh để trú mưa. Còn tôi, một tấm cơm và bố chồng, dòng họ bao đời nay, con cái học hành tử tế. Bạn cũng được học hành tử tế, nhưng bạn … ngay cả rau muống bạn cũng xin. Bạn làm tôi xấu hổ. Xấu hổ cho các làng xung quanh. Mai mốt ra đường gặp ai thì gặp.

Tôi quỳ bên cạnh phim trường, không ai có thể bênh vực, cũng bị sấm sét che khuất. Bố nói nhiều, nói nhiều, nói sắc, nhỏ khiến tôi như thắt lại trong lòng. Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ ruột của tôi đã mắng mỏ để tôi bớt căng thẳng. Mẹ ruột la mắng, thậm chí có lúc cãi nhau. Giờ tôi chỉ biết im lặng và nhìn xuống đất.

Bố nói lại lần nữa, lời nói của bố tỷ lệ thuận với nước mắt trong lòng. Có quá nhiều đôi mắt, cô đơn và buồn.

– Bố đến đây cũng như bố thích con. Tôi yêu em, tôi không biết gì cả, tôi biết tất cả những gì bố mẹ tôi sẽ làm. Nhưng bạn không biết phải nghĩ gì. Bạn tiếp tục, tiếp tục. Anh đến đây, em không cho anh chào. Gia đình tôi có ba người con, họ đi rồi, ai đi về cũng không phải chào. Mà anh… anh cứ ngoe nguẩy từ đầu quý đến cuối quý như bảo không dạy con, cái nóng như cục đất cứa vào cổ khiến tôi khóc thét. Cuộc trò chuyện kéo dài gần hai tiếng đồng hồ của bố tôi kết thúc, mọi người trong phòng đang ngồi trên đĩa ăn, thậm chí ông còn không nói gì. Cầm bát cơm khóc ăn không nuốt nổi mà không dám bỏ cơm, nỗi sợ tội của người dân càng lớn hơn. Không dám bỏ công việc rửa bát nặng nhọc của mình. Bố, bố ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Bố bỏ cơm, 11 giờ đêm con lại khóc. Tôi không hiểu tại sao lần n & aNghiêm trọng; • Tôi không còn có thể tự an ủi mình. Từ lúc khóc lúc 6 giờ chiều đến giờ cứ như ăn cơm vậy, ở đâu mà rơi nhiều nước mắt thế. Lúc này, tôi chỉ cần bờ vai anh ấy vươn ra, chỉ cần anh ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi để an ủi. Tôi sợ anh ấy sẽ bênh vực tôi, nhưng anh ấy muốn nói chuyện với bố mẹ tôi. Tất cả những gì tôi cần bây giờ là hai vợ chồng, nên có một nơi để tôi có thể trốn. Nhưng … Nào, tiếp tục! ! !

Anh ta hủy bỏ giọng nói khó chịu. Rốt cuộc, mái nhà chỉ cho tôi một câu ngắn gọn ba ký tự. Sau đó anh lấy sữa chua ra ngồi ăn, cổ vũ cho trận bóng đá trên truyền hình thêm phần hấp dẫn. Anh quên mất có vợ, quên mất cha bỏ mẹ ở đây vì thương cô, quên rằng anh vẫn ngồi một góc phòng, bịt miệng khóc vì lo có người nghe thấy tiếng của mình, Anh ơi …- Nhà em to quá, rộng cả trăm thước mà lát gạch không được.

– Thật khó, rất tốt, tôi có thể sống như thế này. -Em không được khóc to, kẻo nghe thấy tiếng động của tầng một và tầng hai. Tôi nói với anh ấy rằng tôi chỉ muốn được thoải mái hơn. Nhưng không .—— Mặc quần áo lên trần, ngồi trên sô pha, ứa nước mắt, mặt mũi vẫn nóng bừng, tôi đánh cái: Mẹ ơi, cho con về đi. Nhà nhà!

Tôi chỉ biết là đêm đó, tôi vẫn không ngừng khóc, anh vừa khóc vừa ăn sữa chua, nhìn tôi một lúc thì ngủ thiếp đi. Còn bố thì tiếp tục nấu mì gói. Ngày đó, tôi không hề biết rằng mình đã có thai.

(Trích nhật ký đám cưới của cô dâu, một cuốn sách do Sahara xuất bản)

Tiếp tục …

Leave Comments