Xuất hiện khách “gái Tạch Nhơn” à Phạm Tiến Duật

– Trong nhiều tháng, nhà thơ Phạm Tiến Duật (Phạm Tiến Duật) đã trở nên nổi tiếng trong thơ ca của ông trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước khỏi căn bệnh ung thư hiểm nghèo.

Trong bệnh viện, 108 nhà thơ bị hôn mê trong vòng bốn ngày, và những người bạn thân của nhà văn, nghệ sĩ đã cùng anh kiếm sống. Nữ thanh niên xung phong Thạch Nhơn được bạn bè ở He Ting trích đoạn trong bài thơ nổi tiếng “Cô gái xung phong” để động viên dự tiệc tối 18/11.

Sau khi đến bệnh viện, nước mắt đã chảy ra.

Khi bước ra khỏi chiếc taxi từ cổng 108 của bệnh viện, người phụ nữ trung niên rơm rớm nước mắt. Liên tục, cô đưa cô đến một căn phòng yên tĩnh trên tầng bảy.

Chỉ vài giây khắc khoải, khi nhà thơ nhìn nhà thơ, mắt nhắm nghiền mê man, nằm trên giường, giữa các ống thở bằng cơ, o Nhi (tên thật là “Cô gái Thạch Nhơn”) Trong cổ họng nín thở lạc lối: “Anh Duật… em là… cô gái thanh niên xung phong Nhi.” Em biết anh à… em ơi… làm sao chúng ta gặp lại nhau được… làm sao. ,nó thế nào? “.—— Nước mắt của một cô gái vụt qua, như giọt nước bắn ra từ chiếc ly thủy tinh, phá tan áp lực của người thân, bạn bè và những người hâm mộ xung quanh giường bệnh.

Nhà thơ vẫn nằm đó, hoàn toàn im lặng. Lồng ngực gầy guộc của anh như phập phồng hơn

Ô Nhi trên giường bệnh của nhà văn.

Lắc chắc, siết chặt bàn tay nhà thơ-bàn tay đẫm nước mắt-Ô Nhi đánh ic từ lúc nào không hay , Những ngón tay tinh anh chạm vào tấm xạ trị của nhà thơ làm mặt và tóc nhẹ hơn, như vô thức anh nói: “Anh Duật ơi, em là cô gái thanh niên xung phong Trường Sơn, anh nhận ra em nhé. ? Khi cô gọi đến lần thứ ba, hơi thở của nhà thơ đột nhiên trở nên gấp gáp, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm và anh ta đột nhiên mở to. Đôi mắt khoảng 30 giây. Giống như một phương thuốc kỳ diệu, nước mắt cô chảy dài trên khóe mắt. Rồi mắt anh lại nhắm nghiền. Choáng váng.

Dường như trong tâm trí anh vang lên kỷ niệm đoàn tụ kéo dài vỏn vẹn 30 phút và 39 năm trời mưa bom lớn ở ngã ba Tonglu.

Anh đã yêu em, một cô gái không nhìn rõ mặt người thanh niên đi Áo lấp hố bom, trông em là người trắng trẻo nhất. Người nghịch ngợm là anh em dễ dãi, vì mày đứng gần Thạch gần tao, sao Kim lại cho nó là Thạch nhơn.

Hoàng Hải-Chí Cường (Nguồn: Gia đình và Xã hội)

Leave Comments