Chợ trời trái vụ ở Quận Tây vào tháng Bảy

Có hình ảnh màu trên nền của bộ phim với tên của cô ấy trên đó để tự quảng cáo? Anh ấy rất tài năng: anh ấy có thể sử dụng bàn phím để chơi guitar điện, đánh nhịp bằng chân và chơi 5 điệu nhạc điêu luyện cùng một lúc. Âm nhạc của ông là sự hòa hợp du dương mạnh mẽ của nhạc metal, đồng thời, âm trầm của âm nhạc địa phương ngọt ngào liên quan đến đất đai khô cằn. Tiếng đàn của anh, tiếng sáo của anh, vang lên bầu trời xanh thẳm trên tán lá cây, khi nhặt một mũi khoan làm tan đi những tia nắng mong manh lăn trên thảm cỏ xanh mượt, để người ngồi bắt gặp. Treo chiếc áo len lên và lượn lờ theo những con đường xanh đỏ, lang thang thong dong dọc theo sông Brisbane – âm nhạc của mọi người tràn ngập chợ trời ở West End vào lúc nửa đêm trong suốt mùa đông. Ồn ào và hỗn tạp, như ánh ban mai ấm áp trong màn sương len lỏi vào từng ngõ ngách của cuộc sống. Thế nhưng, là kẻ tha hương, lòng như cõi của lý trí, chợt thèm nghe tiếng tụng kinh Hoa Hảo chậm rãi bên sông ngày trước, háo hức nghe tiếng chuông chùa Thiền Quang trôi trên cầu Nhị Kiều. Cứ đến ngày rằm, tôi lại rủ bạn bè đi ăn chay ở đây, rồi lại nằm dài trong quán Cafe Thẩm Xưa chuyên hút khách bằng những bản tình ca xưa. Để rồi tôi muốn quay lại Tây Đô và sống một thời gian, dù chỉ một khoảnh khắc, như ngày tôi bay qua Brunei, ngắm cầu Cần Thơ uốn mình trong nắng mai êm đềm và ở bên người tôi yêu. !

Đi đến chợ trời đó, và nhớ bạn khi chúng ta gặp nhau. Đúng như tác giả Vũ Bằng (chép trong tác phẩm “Tống biệt mười hai”), “Lòng khách lý trí, bệnh như củi mục” Ừ, tôi nhớ mười hai năm qua ở quê nhà. Những tháng ngày như đổ bệnh với người bạn thuở thiếu thời, có lẽ là kết thúc, như “Chia Tay Cả Buổi Chiều” của nhà văn già! Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt Qin ho. Tạm thời tránh xa các thành phố nắng nóng. Tạm biệt dòng sông Hậu mùa nước đỏ, tạm biệt con kênh Xà No chở nước ngọt về cho vạn vật. Hành trang tôi mang đến đây là nắng vàng, toát lên mùi rơm rạ Ô Môn, ba mươi tuổi ngửi ngay làn khói lam chiều Ba Làng …

Leave Comments