“Lời kêu cứu” của các tác giả phi hư cấu về bản quyền
admin - on 2021-01-08
Hà Linh
– Tọa đàm do Hội Bảo vệ Quyền tác giả Việt Nam (Vietrro), Hội Cựu giáo chức Việt Nam và Hiệp hội Nhà văn và Dịch giả Na Uy (NFF) phối hợp tổ chức. Tại Hà Nội ngày 16/6.
Phi hư cấu là hình mẫu con người sáng tạo phản ánh hiện thực thông qua các sự kiện và các vấn đề thực tế hơn là tưởng tượng và hư cấu. Các tác phẩm phi hư cấu bao gồm tự truyện, kỷ yếu, tiểu sử, nhật ký, thư từ, từ điển, sách giáo khoa và các công trình khoa học. Luật Sở hữu trí tuệ Việt Nam năm 2005 quy định rõ các loại hình bảo hộ quyền tác giả bao gồm: tác phẩm văn học, khoa học, sách giáo khoa, giáo trình và các tác phẩm khác được thể hiện bằng lời nói hay cách nói khác; hội nghị, diễn văn; tác phẩm báo chí … Do đó, tác phẩm phi hư cấu được bảo hộ.
Tuy nhiên, tại Việt Nam, các tác phẩm phi hư cấu bị vi phạm bản quyền nghiêm trọng. , Quy mô lớn và trắng trợn. Giáo sư Nguyễn Mậu Bành, nguyên Phó Chủ tịch Hội Nhà giáo Việt Nam, cho biết vi phạm bản quyền là phổ biến trong ngành giáo dục, chiếm 80% lượng sách xuất bản hàng năm của cả nước. Sách giáo khoa, giáo trình và bài báo khoa học thường bị in lậu, tái bản, sao chép với số lượng lớn mà không xin phép hoặc không có bản quyền thuộc sở hữu của tác giả. Sinh viên, thậm chí là giáo viên, tiến sĩ, giáo sư… hiện tượng “biến” công việc của người khác thành của mình ngày càng phổ biến.
Về vấn đề này, nhiều nhà xuất bản sách giáo khoa, Giáo sư Pan Hanlu, đồng ý. Từ trước đến nay, giới khoa học Việt Nam luôn tin rằng sách của họ được viết ra để truyền bá kiến thức và truyền bá đến càng nhiều người càng tốt. Vì vậy, họ sẽ nghiễm nhiên chấp nhận cảnh sách liên tục được sao chép, in ấn mà không phải trả bất cứ khoản nào. “Chúng tôi dường như cảm thấy tội lỗi và không bao giờ muốn nói về tiền bản quyền nhiều hay ít. Tôi đã nghĩ mình thật tầm thường và không đáng.Ông Luận nói: “Là một trí thức cao quý.” Tuy nhiên, ông đã xuất bản khoảng 80 cuốn sách, và ông đã bị các nhà xuất bản “bóp méo” mức nhuận bút “thấp hơn”, điều mà ông đã cho là rất đáng thương. Vị giáo sư cho biết: “15 năm trước, tôi có một cuốn sách được in đi tái bản nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng lưu được 1.000 cuốn. Tôi đến trình quản lý dữ liệu của biên tập viên và biết được rằng những con số trên máy tính là 10.000. ”Giao số tiền chênh lệch cho người quản lý, anh ta hứa sẽ xác minh. Anh ta nhận được một cuộc gọi từ quản trị viên dữ liệu, hy vọng rằng anh ta sẽ không tiết lộ người cung cấp thông tin nếu không anh ta sẽ bị sa thải. Anh thở dài: “Vậy là em phải im đi, không chơi với nhà nữa. Đăng …” .—— Hiện nay, số lượng tài liệu in ra sách thường ít hơn nhiều so với số lượng thực tế của các nhà xuất bản. Ông Luân đặt câu hỏi: “Vậy có cách nào để kiểm tra số báo danh ở đây để bảo vệ bản quyền không? Hay tác giả chỉ trông chờ vào sự thân thiện và thẩm định của nhà xuất bản?”
Bà Đoàn Thị Lâm Luyến, Giám đốc Trung tâm Quyền tác giả Văn học Việt Nam của Yung Fei Đây là một tác phẩm hư cấu, ông cho rằng ngoại trừ những trí thức không thực sự quan tâm đến vấn đề bản quyền, điều quan trọng là ở Việt Nam chưa có tổ chức bảo vệ bản quyền nào. Về tác phẩm phi hư cấu. “Trung tâm Quyền tác giả Văn học Việt Nam của chúng tôi chỉ bảo hộ các tác phẩm hư cấu. Bản thân trung tâm không có quyền thu phí sao chép, sao chép tác phẩm. Việc này phải dựa trên tin tức của Tổ chức Bản quyền Việt Nam (Vietrro). Nhưng tôi nghĩ việc thực hiện sẽ mất thời gian, nhưng vẫn sẽ có nhiều Khó khăn. ”
Hiện nay, một ban vận động thành lập Hiệp hội Quyền tác giả Phi hư cấu Việt Nam vừa được thành lập. Cô Lâm Luyến (Ms. Lam Luyến) Tổng thư kýVieiro-cho biết, để có những bước đi đúng đắn trong lĩnh vực này, Ban Tuyên giáo đã tìm kiếm sự tư vấn của các chuyên gia Na Uy. Ông Trond Andreassen, Tổng thư ký Hiệp hội Nhà văn và Dịch giả Na Uy (NFF), tham dự hội thảo và nhận xét rằng Việt Nam khởi đầu rất chậm trong vấn đề bảo vệ bản quyền phi hư cấu. So với nhiều quốc gia khác. Theo ông, khó khăn lớn nhất trong quá trình triển khai là thói quen dùng hacker đã trở nên quá phổ biến ở hầu hết mọi người. Ông Andreassen cho rằng Việt Nam cần thời gian để người dân quen với việc trả tiền để được hưởng sản phẩm tri thức của người khác.
Ông cũng giới thiệu mô hình kinh doanh được NFF áp dụng rộng rãi. Thành công ở Na Uy. Do đó, NFF chi 9 triệu đô la Mỹ mỗi năm trong tổng thu nhập từ tiền bản quyền để giúp các nhà văn phi hư cấu viết sách mới. Kết quả là Na Uy tăng thêm khoảng 4.500 bảng Anh hàng năm. Ông kết luận rằng, về mặt luật sở hữu trí tuệ, Na Uy có hàng nghìn cuốn sách mỗi năm do thu thập bản quyền từ người dùng. Nếu Việt Nam làm được điều này, kết quả sẽ tốt hơn, vì Việt Nam có dân số lớn hơn nhiều so với Na Uy.