Sau chiến tranh

Nguyễn Thị Thu Hiền

– (Marry That Guy, Phần 11)

Hàng trăm nghìn câu hỏi của đồng nghiệp, người qua đường và bạn bè quan tâm. Nhưng tôi sợ nếu phải ở nhà, khi anh ấy đi, tôi sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ có một mình tôi. Sau đó ăn, tôi phải làm gì? Nếu không, chúng ta không thể dừng lại và tiếp tục ăn? Tất nhiên, bạn không thể nuốt nó.

Đi xe luôn, lặng lẽ mẹ đuổi theo thì thào:

– Này, đi đi, về đi, đừng có chào bà. Không ai được chào đón trong hẻm. Bạn có nghe rõ tôi không?

– Tôi im lặng, không phải vì tôi nói dối, mà vì tôi không biết và cũng không phản đối. Cha mẹ dạy mà sao lạ quá. Tôi không biết có nên nghe không? Gần xong xuôi, tôi vẫn quyết định chào bố mẹ thật to rồi ra về. Không sao đâu, cứ giả vờ như mình cãi nhau với mẹ đi. Không khí buổi sáng tĩnh lặng, tăm tối bỗng trở nên sống động như thật. Cha đập cửa phòng ngủ và mẹ tức giận. Dù sao, tôi vẫn tiếp tục chào. Suýt chút nữa, ở lối ra con đường nhỏ, tôi chào cả làng xem bố mẹ tôi sống với tôi được bao lâu. Giờ con chán quá, …

– …- Mẹ ơi! Đó là toàn bộ câu chuyện của ngày hôm qua. Tôi treo quần áo trên trần nhà, tôi chỉ muốn chạy đến đây. Tôi muốn đến đó ngay, không để lại gì, không mang theo gì cả. Bạn đã gọi cho tôi rất nhiều, bạn không biết tôi có cảm thấy không?

– Đúng vậy, không ngờ em lại hời hợt như vậy. Tại sao ông bà cô lại đáng sợ như vậy? Khi lấy chồng, con hãy nói với mẹ rằng con yêu mẹ nhất và yêu mẹ nhất. Mỗi lần đến chơi, tôi đều bảo gia đình có việc nên rất thích người khác. Nhưng đó là? Điều tôi không mong đợi là. Tôi không đến đây vào lúc đó sao? Nỗi đau của con gái mẹ.

Mẹ đau lòng hôn. Khuôn mặt mẹ vốn đã đau đớn, giờ trông nội tâm hơn. Mẹ xoa đầu vào đầu gối như khi tôi còn nhỏ. Ôi, môi trường ở đây thật yên bình làm sao.

– Vâng, bạn biết đấy, khi tôi đứng dậy và rời đi, điều bất ngờ xảy ra với tôi: Tôi đã lập gia đình và có 7 mũi kim châm trên lưng. vàng. quá trình. Trong ngày cưới, họ hàng hai bên cho biết, v & # 7;853, làm thế nào để trốn thoát trong đêm yên tĩnh này? Tiến thì dễ nhưng quay lại thì khó. Liệu những người chồng của tôi có quên ngày tôi ra đi không? Họ cho rằng, kiếp thứ mười mới lấy được một tấm chồng. Tôi cũng không muốn rời khỏi ông Hầu và gặp lại, tôi có thể nói gì để giảm bớt sự hiếu thuận của tôi? Giờ con chỉ biết ôm mặt khóc thôi mẹ ơi … Con cứ khóc và kể cho mẹ nghe về cơn ác mộng này. Anh theo bản năng điều khiển xe chệch làn đường vô tình điều chỉnh đường sinh. Phân vào lòng mẹ rồi khóc. Mẹ cũng buồn lắm, từng nếp nhăn nặng trĩu. Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi vì tôi đã cố gắng chọc cười tất cả các cậu bé khác và thả mình xuống ao. Nào, đợi một chút để được ăn tối với mẹ vào buổi trưa hôm nay. Mẹ nấu, con thích ăn gì? Súp cua!

– Lau đi những giọt nước mắt, con cười vào lòng mẹ. Trời ơi, sao mà nóng đến lạ. Tôi không thể bù đắp cho cái lạnh đêm qua. ………… —— Buổi chiều, tôi đi làm như mọi ngày. Sau nhiều lần an ủi, vết thương của còi đã lành. Tính hay quên, chăm chỉ và những lời đàm tiếu của đồng nghiệp đã giúp tôi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Tôi chỉ sợ hãi vào lúc năm giờ. Sợ quay lại cửa xanh.

— Tại sao lại về nhà tối nay?

– Dạ, anh còn nhiều việc lắm, em vừa về đến nhà. Kế hoạch yêu cầu 4 phương án.

– cái này có thật không? (Anh ấy nhìn tôi một cách tinh nghịch)

– Thật đấy!

– Tôi không nghĩ vậy, tôi biết bạn. Vẫn hỏi. Mọi thứ đến từ bạn .—— Tại sao lại là tôi? (Đôi mắt của anh ấy mở ra ngây thơ)

– Tôi không thể không để bạn trong phòng khách một mình. Trời bị đánh để tránh miếng ăn. Nhưng tôi không có ai để bảo vệ. Tôi ở đây, bạn là gia đình duy nhất. Tôi chỉ có một mình khi tôi gặp TV và sữa chua. Có cần phải đối xử với tôi như thế này không—— à (anh ấy đã yêu) lâu rồi. Bạn bảo tôi phải tự vệ như thế nào? Áp lực lên tro càng lớnChúng tôi về nhà.

– Tôi không nói với chính mình. Em cũng lo anh phải đứng giữa bố mẹ và em. Nhưng ít nhất bạn muốn thả tôi ra? —Công bố?

– Ừ, chỉ cần anh tức giận như vậy là được rồi. Anh ta xông vào và mắng mỏ bạn. Rồi dặn cha mẹ phải bình tĩnh, đừng sợ hại sức khỏe mà để con cái dạy vợ con. Sau đó, tôi kéo bạn xung quanh phòng, như thể anh ta sẽ đánh bạn vào bạn. Đóng cửa lại, tôi được tự do, và bố mẹ tôi rất vui. Điều đó không tốt hơn sao?

– Ai muốn tôi?

Anh ấy chỉ cười và lấy điện thoại ra chơi game. Có vẻ như anh ấy không chấp nhận ý tưởng mới của mình. Khi Nokia thiết lập giải thưởng cho những người đàn ông đã cống hiến cả đời cho game di động, chắc chắn hãng sẽ giành ngay Cúp vàng. Chán nản quá, tôi bật máy tính lên đọc tin tức rồi hoàn thành nốt công việc còn dang dở của công ty. Hôm nay, tôi vẫn đi làm muộn. Nếu bạn làm cho anh ta cười, tôi sẽ trả thù.

Tiếng hét của phòng tắm khiến tôi nhắm mắt lại và bắt đầu bò. Tôi đi ngủ lúc 2 giờ sáng hôm qua. Đối với ao vô tư của mình, một người đàn ông đáng bị trả thù và trừng phạt, anh ta kinh hoàng trước gương, má và mũi của anh ta được che bởi những chiếc râu bút bi được vẽ cẩn thận. Ma sát sẽ không dừng lại, chỉ yếu ớt. Trẻ, sách do Sahara xuất bản)

thêm …

Leave Comments