Mọi người đều phải già đi
admin - on 2021-02-02
Mẹ tôi nói với tôi rằng ông tôi mất khi tôi chưa được sinh ra, và ông tôi mất khi chúng tôi đang đi và nói chuyện điện thoại. Hồi cấp 3, tôi học ở một trường chuyên biệt của tỉnh cách nhà 40 cây số, bà ngoại tôi mới thi năm lớp 12. Tôi không về kịp để thi tốt nghiệp. Cho đến nay, tôi chỉ có một bà. ——Grandma năm nay đã ngoài 90 tuổi và ngày càng yếu đi. Trước khi ở với em trai, sau khi mua đất cất nhà, gần các khu phố thương mại, buôn bán, sầm uất thì người cao tuổi cần một không gian yên tĩnh, thoải mái và quan trọng. Có người chăm sóc cô ấy gần như 24 giờ một ngày. Con nào cũng là con, không kể trai hay gái, chỉ cần mẹ cảm thấy thoải mái, đoàn kết thì con sẽ sống sót. Thế là cô ấy cất nhà. Nhìn mẹ, rồi cha chăm sóc, tôi mới cảm nhận được sức sống rất nhiều, nhất là đối với những người cao tuổi …—— Người già-những chiếc lá mỏng manh, chơi đùa trên bãi đất trống của cành cây, chiếc lá thân, gân lá Màu vàng, có vết, gốc lá xấu, mọc sát cành. Chỉ có cơn gió hiu hiu bên những chiếc lá nghiêng mình Quay lại bất ngờ, quay lại, ban ngày chìm vào khoảng tối, ngủ vùi trên nền đất nâu lạnh …—— Về thăm nhà mỗi cuối tuần, càng thêm Nhiều người nhìn cô ấy càng cảm nhận được sự mong manh của kiếp người.
Không gian của cô ấy chủ yếu là trên giường trong phòng ngủ trên tầng hai. Trước khi đi bộ, và mỗi khi tôi về, sáng nào cô ấy cũng tập thể dục, nằm trên giường, giơ tay, giơ chân, hàng trăm cái. Cuối tuần, cô ấy lại hỏi: “Anh ấy chưa về nhà à?” Rồi hôm đó nếu anh ấy không vui thì hãy đợi em về an ủi. Cô ấy cũng tin tưởng và đảm bảo với tôi rằng tôi sẽ dùng kéo cắt móng tay để cắt móng tay, không phải cho mẹ tôi hay bất kỳ ai khác. Đôi khi cô vẫn kể về ngày xưa: cô là một cô gái Hà Nội sơ khai, tóc dài, xinh đẹp nhưng cô đành theo ông nội về quê sống nghèo khổ. Đây không phải là một trận chiến đơn giản. Cuối cùng, tình yêu của cô dành cho anh đã vượt qua tất cả. Cô vừa nói vừa mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, từ mọi góc nhìn ra ngoài… Giờ mắt cô gần như mờ đi và nhìn rõ hơn. Cô ấy không thể đi bộ một mình, và cô ấy không còn có hàng trăm bài tập thể dục mỗi sáng. Không gian của nó chỉ là một chiếc giường nhỏ. Cô ấy lại càng hoang mang hơn, ngay cả tài sản riêng cũng không thuộc quyền quản lý của mình khiến bố mẹ cô ấy mỗi lúc một vất vả hơn.
Cảm giác êm đềm nhất khi về nhà là nhìn mẹ nấu ăn, hoặc liên lạc. Cho dù phải ngồi rất lâu, mân mê từng thìa, rồi đợi đến khi gắp thìa tiếp theo thì đó cũng là một khoảnh khắc thực sự bình yên. Lòng tôi trĩu nặng suy nghĩ về kiếp người. Bao nhiêu muộn phiền, hạnh phúc, bao nhiêu hận thù, bao nhiêu yêu thương, cả vinh quang lẫn cay đắng cuối cùng cũng hóa thành mây bay, bỏ lại ánh nắng chiều yếu ớt, cố tỏa chút nhiệt trong đời. Điều cần thiết nhất là yêu thương, nâng niu, trân trọng-trước khi những hơi ấm bé nhỏ này biến mất và tiêu tan, hãy trân trọng chúng. Cả đời chỉ có một gia đình.
Vì trong cuộc đời, ai cũng chỉ có một gia đình duy nhất.
Bởi vì sự tồn tại của cha mẹ là duy nhất, mất đi và không bao giờ trở lại. -Vì ai rồi cũng phải bước vào tuổi già mong manh … – Lương Đình Khoa