Bài thơ vĩnh cửu của Xuan Qu-Lu Guangwu
admin - on 2021-02-03
Tay anh
Kể từ ngày đó, anh chỉ có cái may của bàn tay em ban cho. Những năm tháng bên nhau, anh chỉ nhìn thấy quá khứ, đây là mái tóc đen.
Giọng vui, buồn, nụ cười. Khuôn mặt có thể hiểu được lo lắng, còn mắt có thể hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra?
Không lan rộng ngón tay, vết chai, gân xanh cứng, tôi đã đánh bại tuổi thơ của mình bằng cách chơi bóng chuyền. Thu hoạch món mar, tập may với canh rệp rau, đan lát một mình, rồi úp mặt vào bàn tay mẹ khóc
tựa, một không gian tan nát, con chờ mẹ nắm tay con đây, bàn tay mẹ vun trồng và giữ gìn lặng lẽ-vào một ngày mưa, tay em đóng cửa, em treo chăn, em buộc áo và hoa tay em treo ảnh, tay thắp đèn đọc sách đêm-năm tháng gối đầu nhọc nhằn và đôi tay dừng lại Trên vầng trán lo âu, xoa dịu nỗi đau và thu niềm vui từ muôn phương-khi anh và em không còn đôi bàn tay của anh, em nhớ dành chút thời gian đan cài, nhìn về tương lai, dành chút thời gian để viết vài dòng, và xem liệu chúng ta không thể trở thành …… – Bàn tay bà ngoại là cả một gia tài nho nhỏ mà tôi ban tặng cho bà trong đời- -XuânQuỳnh
bắt đầu lại
bắt đầu lại từ trang giấy trắng với những câu thơ nhạt nhòa màu mực Beats me, my H. Burt đốt cháy một đoàn tàu và thay đổi bánh xe của ga. Nước ngọt, trời xanh mây trắng, em bé trong lành, bãi biển nắng vàng, hệt như trước mùa lũ. Sự tĩnh lặng trong tình yêu của một ngày mới Theo dòng thời gian, quá khứ với thời gian trôi, kỷ niệm sẽ phai nhạt, mùa hoa sen, mùa phượng đã xa, mùa hoa cúc đã bắt đầu. khắp nơi hoa đào rực hồng Tay trong tay bên em chẳng nói bao giờ, vì sớm mai có nắng, một ngày em yêu.
XuânQuỳnh
Thư gửi Quỳnh trên máy bay-Trái tim anh có mỏi vì đã yêu em mười lăm năm? Cô gái bướng bỉnh. Cô gái hay cười. Mẹ của con bạn sống được một tháng. Giường trắng tường trắng Tôi ngủ thiếp đi một mình. Trái tim tôi mạnh mẽ đến nỗi tôi yêu trái tim tôi. Mùa đông-em ơi, là có một nhịp tim khiến bạn buồn? Đừng buồn nữa, đừng lo lắng, như vậy tôi sẽ lành và tôi cần bình phục. Phải mất nhiều dặm để đi bộ. Trong vườn nắng tiếng ve kêu ồn ào mùa hè Phía sau bờ kè sông Hồng đỏ rực như tim vỡ Từ xa em vội bước về phía em Mây đen che mặt phẳng bờ sông Hồng Còn gì. nơi xanh là phường của bạn?
Trái tim anh đặt trên lồng ngực em, hãy nâng niu những ước mơ, những ước mơ, những ngày bình yên như em, anh sẽ luôn ở bên em, em mới bắt đầu ngày đẹp nhất, kịch hay, cặp thơ hay nhất Cho em, anh đã không thể viết cho bạn. Những tấm rèm nhung đỏ thắm gần đây đã bắt đầu kéo lên những ngọn nến lung linh trên kệ Trái tim của mùa hè, để bảo vệ ngôi nhà của bạn …—— Tôi đã nhìn thấy Lữ Quang
Những đám mây trắng trong đời tôi– – Vô hình Ngọn lửa vẫn mang tên là sợi nhựa trên cây, nhựa xuân, gió khuất sau cánh buồm, đằng sau lưng trời có những vì sao, Đất cát buôn bán và ước mơ đưa em đến với bờ biển chưa được khai phá. Ra khỏi bản thân mình, tôi đi vào hàng trăm cách nói chỉ đường bằng ngôn ngữ của mình, nhưng gọi linh hồn. Sau đêm đen, một buổi sáng mới, dù chỉ là một buổi sáng ngắn ngủi, dù tia chớp cũng đủ soi mặt anh trên mái nhà, giữa những tán cây, trong khu rừng lớn. Trong những ngày đau khổ, thân em là em. Mây trắng trong đời-thơ thức tỉnh, thơ viết cho người Trong ấy ta viết tiếp những vần thơ như móng tay Dưa mùa hè xanh thẫm trên da Cho người xa quê che chở canh giờ thôi Quên đồng hồ, sợi dây nối ta với em, và trong mắt gà sáng … – Lưu Quang Vũ