Tôi nhớ Paris
admin - on 2020-08-06
Một buổi chiều tôi đến Paris. Tôi lắng nghe gió trên Montmartre, tiếng cười và lời nói đưa tôi đến vùng đất thơ mộng – ký ức của ngày không xa tôi, và tôi dừng lại ở Khải Hoàn Môn trên đại lộ Champs Elysées. Một nụ hôn ngày càng rộng hơn gần cánh tay của tôi
đôi mắt gợi cho tôi nhớ về tuổi trẻ, bị Victor Hugo, Balzac hay Jean Paul Sartre bắt giữ Sartre) say sưa. … Không có chỗ cho Mozambicans hoặc ghi chú sai [1] – Luxembourg, sớm bị che mờ, Marius như Jean Valjean của Cosette, Tôi đã tìm thấy thứ gì đó khiến trái tim anh đau khổ, đau đớn nhưng tràn đầy tình yêu – có rất nhiều người đáng yêu trên đường phố đông đúc, theo quá khứ, cô nàng ngốc nghếch Margot Louvre Molde Lộdes xinh đẹp Vào mùa thu – Tôi đến Paris mà không có mùa thu hay mùa xuân, thủ đô Xixi Capital nhẹ và lạnh vào mùa hè, lạnh trong gió và người lạnh, cappuccino lạnh, đôi mắt với đôi mắt cười hoa mẫu đơn [2] Luôn luôn có màu hồng rực rỡ trên mái tóc của bạn, những đám mây đen Paris quyến rũ cứ đến, tôi mơ thấy Carmen có chút hoang dã
Julien Sorrel của Rouge et noir luôn chờ đợi Bông hoa dame Droa giữ những câu chuyện buồn sống, tình yêu đốt kiến. Thế giới mãi mãi – Tôi sẽ đến Paris, không phải là mùa thu, nhưng Apollinaire vẫn vang lên với những lời nhạc rock and roll đầy lý do tại sao tôi mong chờ tình yêu của âm nhạc say đắm – bầu trời Paris không phải là một đêm tối, những ngôi sao của Daudet tỏa sáng ở Paris Chói lóa là Van Gogh vĩnh cửu [3] Màu sắc của những đám mây vẫn còn đắm đuối với sự hùng vĩ của Cung điện Versailles. Chiếc trống hùng vĩ ngàn năm đã chinh phục. Tôi nhớ cuộc diễu hành của Verline. Quần áo rẻ, cũ và quen thuộc tôi đến sông Seine từ Sài Gòn, nhưng tôi rất quen thuộc với châu Âu. Cầu Mirabeau rất cũ, nhưng không xa lạ. Hình dạng của cây cầu lấp lánh ở phía đông và phía đông
những con hẻm trên đường phố đầy những điệu nhảy hip-hop vui vẻ. Đây là những con chim bồ câu vừa bay khỏi tổ. Nó đã im lặng trong một thời gian dài
hoa anh đào sẽ không phai. Thật ngọt ngào
Paris thật mềm mại, Paris mê hoặc sự hoang dã của Paris, Paris k Tôi phải thật ngu ngốc để giữ một thứ gì đó cho tâm hồn mình Một ký ức buổi chiều mùa hè huyền diệu – Paris, Paris! Nỗi nhớ gọi tên tôi. Tôi sẽ đến đó, Paris vẫn còn đó. Ông đã viết Arc de Triomphe nổi tiếng (Arc de Triomphe, 1945), mô tả số phận của những người lưu vong ở Paris trước Thế chiến II. [2]: Hoa mẫu đơn. [3]: Vincent Van Gogh là một họa sĩ người Hà Lan. Năm 1886, ông đến Paris cùng em trai Théo và sống trong một căn hộ trên đồi Montmartre để vẽ tranh. Sau đó, ông chuyển đến Arles ở miền nam nước Pháp.