Trương QuếChi: “Trong thơ, tôi sống với chính mình”

Lưu Hà

— Nhiều sinh viên Việt Nam ở nước ngoài thường đi làm sau giờ học, còn bạn thì sao?

– Năm nay, năm học thứ hai của tôi là học tại Khoa Truyền thông Văn hóa tại Đại học Lyon II (Pháp). Tôi cũng đã làm việc như một người phục vụ và một người giữ trẻ, và tôi đã học được cách kiếm tiền ở Việt Nam. Trên thực tế, bố mẹ tôi luôn cung cấp đủ tiền, nhưng tôi vẫn muốn kiếm tiền để đáp ứng các nhu cầu khác trong cuộc sống, chẳng hạn như mua sách, mua vé buổi hòa nhạc … Và, ở tuổi này, tôi thấy điều này rất thú vị. Tôi có thể già hơn và sẽ không phụ thuộc quá nhiều vào tài chính của bố mẹ. Sau khi hoàn thành 5 năm học đại học, tôi sẽ tiếp tục học 2 năm với bằng thạc sĩ. Tôi hy vọng chủ của tôi có thể tự chăm sóc bản thân.

– Sự khác biệt lớn nhất giữa văn hóa Việt Nam và Pháp là cô ấy phải tìm cách thích nghi khi đi du học? ?

– Thực sự, tôi không bị sốc bởi văn hóa. Tôi có cơ hội học tiếng Pháp từ khi còn rất nhỏ và học 13 bài học mỗi tuần, vì vậy tôi biết người Pháp nghĩ và suy nghĩ về các vấn đề như thế nào. Cá nhân tôi nghĩ rằng tôi rất tự tin và tràn đầy năng lượng, vì vậy khi đến Pháp du học, tôi đã nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới.

Nhưng tôi càng đi du lịch và càng có nhiều thời gian tiếp xúc, tôi càng cảm thấy tốt hơn về Việt Nam. Đó có thể là cảm giác khi mọi người đang đứng một mình giữa đường, được bao quanh bởi những người có màu sắc và âm thanh khác nhau.

– Có một mâu thuẫn, đây không phải, không chỉ tôi, mà hầu hết các sinh viên quốc tế khác đều có thể cảm nhận được. Khi tôi sống ở nước ngoài, tôi cảm thấy rất Việt Nam. Nhưng khi trở về Việt Nam, tôi nhận ra rằng suy nghĩ của tôi khác với mọi người ở đây. Ví dụ, trong cùng một tình huống, tình huống của chúng ta, suy nghĩ, lựa chọn và phản ứng của chúng ta sẽ khác với mọi người.

– Là một nhà văn, sống và học tập ở nước ngoài, bạn đánh giá thành phần của nó như thế nào? Cuộc sống sinh viên quốc tế đã nổi lên gần đây?

– Tôi đã đọc một vài cuốn sách và tìm thấy một nhịp điệu nhất định khi đọc tác giả. Ví dụ, khi tôi đọc “Panvit”, tôi cảm thấy một cảm giác hài hòa, bất kể ở đâu trên thế giới, ở các nước thế giới thứ ba hoặc ở các nước phát triển, mọi người đều có nỗi đau tương tự.

– Làm thế nào để bạn đánh giá các tác phẩm của các nhà văn trẻ ngày nay?

– Tôi không dám bình luận, nó chỉ khiến mọi người cảm thấy. Bằng cách đọc các tác phẩm của các nhà văn trẻ, tôi đã thấy mong muốn sáng tạo và có thể khám phá những điều mới từ các đồng nghiệp của tôi. Tôi cũng có thể hiểu nỗi ám ảnh của họ với văn bản và bi quan. Những người trẻ tuổi luôn tràn đầy tâm hồn lẫn lộn và những góc tối ngay cả trong cuộc sống của họ. Họ là những người trẻ tuổi và nhiệt tình. Chỉ vì họ viết không có nghĩa là họ sống trong tình trạng bi quan và bi quan như vậy. Họ chỉ muốn viết những gì gần gũi nhất với bản thân họ.

– Những nhà thơ nào bạn thích đọc?

– Tôi yêu nhà thơ Ba Lan Wislawa Szymbourska, người đã giành giải thưởng Nobel năm 1996, nhà thơ người Pháp Arthur Limbo, nhà thơ Việt Nam như Chen Dan, Dương Tường, Thanh Tâm Tuyên …

– Tại Việt Nam Trong kỳ nghỉ hè, cô chỉ tham gia nhiều triển lãm thơ. Bạn nghĩ gì về hiệu suất thơ?

– Trình diễn thơ không phải là một thể loại kỳ lạ và cao siêu. Trên thực tế, trong thời đại cũ khi người già đọc thơ, hát thơ và nói về thơ, tất cả đều là biểu hiện của thơ. Ngày nay, nhờ sự phát triển của khoa học và công nghệ, con người có thể thực hiện những bài thơ đa phương tiện, kết hợp hình ảnh, ngôn ngữ, âm thanh và ánh sáng. Sức sống của thơ nằm ở ngôn ngữ. Nhưng các yếu tố như ngôn ngữ cơ thể, âm thanh và ánh sáng cũng có những tương tác quan trọng giúp người đọc hiểu thơ. Nhà thơ không chỉ có thể giúp người đọc hiểu nội dung của bài thơ này mà còn có thể cho độc giả thấy tôi cảm thấy thế nào về bài thơ này. Đối với tôi, người biểu diễn là diễn viên và thơ là đối thoại.

– Kể từ khi thu thập “Je grandis”, bạn đã tạo ra những tác phẩm nào khác?

– Tôi vẫn thường xuất bản những bài thơ trên báo. Một số truyện được xuất bản trong các tác phẩm văn học mới, truyện ngắn hay và truyện ngắn 198X trong tương lai.

Một số bài thơ trong “Je grandis” khiến độc giả hy vọng rằng tác giả sẽ cố gắng “già trước tuổi”. Bạn nghĩ sao?

– Tôi không có lý do để “chuẩn bị” vì mọi người đều có nhiều mặt. Bên ngoài, tôi ngây thơ, trẻ trung và tràn đầy năng lượng, nhưng tôi có nhiều góc nhìn khác. Với thơ, tôi luôn sống với chính mình và không muốn mặc những chiếc áo không phù hợp với mình. Thơ thực sự tiết lộNhững người khác không thể nhìn thấy góc trước mặt tôi. Có nhiều yếu tố sinh lý trong thơ của tôi, có lẽ vì tôi ít nhiều bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa hiện sinh.

– Bài thơ về tình yêu được viết trong “Tôi lớn lên” có thể được bình luận là …?

– Có quan điểm cho rằng phần tôi yêu trong bài thơ này không phải là cảm giác đang yêu. Nhận xét này là chính xác. Chúng là những tác phẩm tôi sinh ra khi tôi 16-17 tuổi. Tôi tưởng tượng một chàng trai có một tình yêu, vì vậy nó luôn là một câu thơ của một cô gái đang chờ đợi mối tình đầu của mình. Pháp. Mô tả phù hợp với điều này. Bạn nghĩ sao?

– Có thể có một nhà thơ Việt Nam sinh cùng năm hiện đang học tại Pháp, nhưng tôi không biết. Tôi không bận tâm lắm, vì tôi không quan tâm đến tin đồn. Tôi nghĩ rằng chúng thường là tạm thời và sẽ không tồn tại lâu .

– Còn nhân vật tên Dương thường xuất hiện trong tin tức của bạn thì sao?

– Độc thân tôi chỉ thích cái tên đó. Đây là một cái tên hay. Ngoài ra, tôi quen với việc đặt tên nhất định cho các nhân vật. Vai trò tương lai của tôi có thể vẫn là Dương hoặc các vai trò khác. Bởi vì các nhà văn thường không biết trước vai trò của họ là ai, nên phải làm gì khi tác phẩm chưa được hình thành.

Leave Comments