Wanderer (một tập thơ)
admin - on 2020-08-12
Đoàn Thị Cảnh
Người lang thang
Tôi nhớ con chuồn chuồn cỏ xanh hoang dã bay trên đôi cánh và bay lơ lửng trên không, cho thấy con tango trong sân trống rỗng. Ký ức về con trâu nằm trong đám đông. Cô Sims nhớ Sims trên núi. Tôi nhớ răng của tôi. Đôi mắt màu tím. Vào buổi chiều, có hàng ngàn thiên thần gió nghiêng qua
ngày mai tôi sẽ mặc một chiếc áo khoác màu xanh và luôn tìm gió lạc và tìm sự quen thuộc. Cơn gió tìm nhà của tôi đã cũ và rất xa, trong mọi trường hợp, quê tôi đã quên đi con người của quá khứ
cơn mưa kỳ lạ – chiều nay cơn mưa kỳ lạ lướt qua tôi – những giấc mơ hoang dại – Tôi đang mộng du Mơ thấy một cây chuối, hái những quả xanh, chín, dứa, hoa thơm vàng, trước cửa sổ tâm hồn tôi.
— Có những cây tre gai, khiến tôi tiến về phía trước trong hai mươi năm. Họ sẽ không bao giờ bị vướng mắc, và sẽ không bao giờ thoát khỏi nó.
Hương thơm thấm đẫm, Gạo kêu gọi mọi người gieo một hạt giống lạ, gieo hạt giống hiện đang gieo vào lòng tôi. – Ước mơ của tôi là tìm kiếm đôi mắt vĩnh cửu trong làn nước lặng lẽ và sâu thẳm bên cạnh
– Chim sẻ bay xung quanh trên mái nhà, rêu xanh mềm mại và tinh tế. Giấc mơ hoang dã! Giấc mơ hoang dã! Rêu khô héo, gạch vỡ, trăng điên