Sóng trong ao làng (2/2)

Hãy là Tian Cui

Thuận nhặt bên ánh sáng và cảm thấy run rẩy: quá nặng! Lưng bố hơi bị cháy. Mồ hôi tóc màu rơm dính vào da đầu. Một đám mây máu đỏ thẫm chạy trên con bê khô như một con bê rải trên đất của cha mình. Thuận nhanh chóng nhai cỏ để phủ nước cho cha, nghiêng đầu và thở dài. Tại thời điểm này, giấc mơ thưởng Feiyue của con thú biến mất, nhường chỗ cho sự lo lắng. Cha quá già. Với tốc độ này … tuổi già, bất kỳ tuabin gió nào … tôi muốn rời đi …

– Bạn nghĩ gì?

– Con đồng ý bán ao, bố ạ. -Elder Thuận buông tiếng thở dài trên ngực:

– Tùy bạn. Nó là của tôi …

– Tôi đồng cảm với bạn. Bạn đã làm điều này bởi vì bố mẹ bạn …

Bố ngẩng đầu lên, cau mày với Thuận, với một biểu hiện thất vọng: Tôi nghĩ rằng ông được đào tạo và thông minh hơn con người. Dù sao, tôi chỉ là một người hẹp hòi …

Tôi choáng váng vì sự đổ lỗi, nhưng tôi không biết tại sao. Cha và con trai ngồi ngả lưng trong không khí nặng nề … Chỉ sau khi cha nhìn thẳng vào Thun, nghiêm nghị:

– Bạn có biết vụ trộm trong ngôi đền năm ngoái không?

– Bạn có nghe thấy không?

– Vâng … cảnh sát sẽ luôn xúc phạm bạn. Ồ, người dân trong làng vẫn nghi ngờ rằng anh ta thông đồng với kẻ nói dối bán bức tượng …

– Không thể nào! -Su An nhảy dựng lên. Bố đồng ý và nhìn Shun’an:

– Vâng. nói với tôi. Lần trước Tết, tôi lấy mùng ra khỏi ao, nơi chứa nạn nhân của chùa. Tôi nghĩ rằng bức tượng Phật bị ném ra cùng một lúc … Tôi muốn gõ vào ao để tìm … nhưng nước quá sâu … Khi tôi còn trẻ, Thuận thấy hàng chục cậu bé nhảy xuống đầm này để nhặt những bức tượng nhếch nhác. Sau đó, khói từ nhang và nhũ hương mang bức tượng đến chùa. Lúc đó, những suy nghĩ ngây thơ và thời thơ ấu của anh đã khiến Thuận tin rằng đầm phá nông thôn là nơi sinh của Đức Phật. Khi tôi lớn lên, Thuận nhận ra rằng một khi có người xông vào đánh chùa, anh ta sẽ ném tượng Phật xuống ao rồi nhặt nó trong chùa.51; n trở lại cùng một nơi, vì vậy nó cũng được gọi là nơi thờ cúng. Đối với người dân làng Thuận ở Như Lai, Đức, Trần, Đại tướng hay Tham Hoa đều là Phật. Nhưng … anh nhớ lại lịch sử ở khu vực tối qua và toàn bộ cơ thể anh.

– Khu vực đang cố gắng bán ao cho một nhà hàng tư nhân và trở thành một nhà hàng nổi. Ba mươi hai cây từ Hà Nội hiện đang khao khát gió ngoại ô. Bạn nghĩ gì, thời trang và thời trang là như thế nào? Anh ta không thể làm như vậy vì Thúyen đã gửi đơn đến Hội Phật giáo và Bộ Văn hóa. Ngoài ra, ông hướng dẫn dư luận. Bằng cách chạm vào mặt đất của ngôi đền, mọi người sẽ không để anh ta yên!

Thuận cảm thấy xấu hổ khi nghe bố nói. Hóa ra trong một thời gian dài, sự phẫn nộ của đứa trẻ đối với tình yêu đầu tiên của anh đã biến mất, điều đó khiến Thuận trở nên thờ ơ với quê hương. Hai cha con im lặng hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng cỏ phát ra từ mặt nước. Cho đến khi có một hình bóng trên bờ ao. Qiu En

Ngoài mẹ, bố cũng chào hỏi Thun và nhìn Thun thông cảm:

– Bạn có muốn chọn Lotus không? Ngày sau ngày mai là ngày đầu tiên của trăng tròn?

Lý do để chào Thuận, rồi đến bố:

– Không, thưa ông! Tôi muốn mượn thuyền của bạn để ăn sen bên ngoài một lần nữa. Bằng cách nào đó, anh ta chết ở một nơi lớn như vậy.

– Vâng, để tôi đưa bạn ra ngoài – Bố có một hình xăm, đứng dậy và tháo chiếc thuyền tre nhỏ buộc vào chân lều, cố gắng ngẩng đầu lên. Thun chạy điên cuồng lên thuyền. Thủ trưởng. Thủy chuu đi theo hạm đội, đôi mắt sợ hãi nhìn vào bộ quần áo nâu được may đo vì ba người miền Nam đang đùa giỡn trong gió. Những chú ếch vàng đang tắm nắng trên chiếc thuyền lá nhảy lên, trồi xuống ao và phun nước mát, chói mắt. Mặt trời vàng đã rải rác trên những con sóng sớm. Cơn gió thổi qua. Một số súng mới dang rộng đôi cánh của chúng. Một con chuồn chuồn tiêu lắc lư cái đuôi đỏ của nó trong nước, tạo thành một sóng tròn nhỏ gần mũi tàu.

Chỉ khi con tàu được bao quanh bởi cốm vàng xanh, Thuận mới có thể nhìn vào nó & # 7859; Trên Thuyên. Bộ ba vải lụa màu nâu không che phủ cơ thể vào mùa xuân, nhưng làm cho Thủy sáng bóng hơn. Chiếc khăn màu nâu quấn quanh đầu cô không thể che được cổ áo trắng mịn quanh cổ, và chiếc khăn lụa vẫn còn rối với những sợi tơ. Trong một bữa tiệc ở nông thôn, ngực của Thuận đập như trống. Chiếc thuyền đang quay nhẹ, làm cho Thúy hoảng hốt. Sương buổi sáng trên lá sen rải rác chiếc áo, chiếu lên khuôn mặt hồng hào của Thùy. Thùyen trừng mắt nhìn Thuận gợn sóng … Thuận toát mồ hôi đầm đìa, choáng váng như say nắng. Thuận lắc đầu với mái chèo. Chiếc thuyền lặng lẽ trượt giữa những chiếc lá xanh rải rác những nụ hồng.

– Ở đằng kia, Shun!

Su An tỉnh dậy và chỉ lái con tàu đi theo hướng Thun. – Bông sen lớn như một ngôi nhà khô héo, và đầu sen ủ rũ rơi xuống nước, có vẻ rất thông minh. Thun quay lại và nói:

– Shun’an đang theo dõi cẩn thận cho bạn. Có lẽ chuột hoặc cá chết ở đây. Cuộc sống của hoa sen rất sạch sẽ, chỉ một chút bẩn thỉu không thể tồn tại.

Shun’an sử dụng một mái chèo để loại bỏ hoa sen đã chết. Mặt trời rất sáng. Không khí trong ao bắt đầu ngột ngạt. Mùi khí bẩn từ chiếc khăn thật đáng ngờ và mơ hồ. Có lẽ Qiuyan đúng. Tôi đã cố gắng để ngừng buồn nôn và mở mắt ra để tìm kiếm .

– Đây là nó! Cơ thể của con vật to như một con mèo thối rữa, nổi và nổi. Trên đầu cô là một con ếch đen to lớn, với cái bụng phẳng lặng ngồi trên chiếc lưỡi mỏng manh!

Đưa tay vào con vật đã chết. Một đàn ruồi bay trong hoảng loạn. Con ếch đóng băng một lần rồi nhảy xuống nước. Mỗi con ruồi sẽ xuất hiện trở lại, …

– tôi nên làm gì? -khuyên bảo. Thuận nói:

– Đẩy anh vào bờ để đếm.

Thuận chèo con vật bằng cách đẩy nó đi. Con vật đột nhiên quay lại. Thuận ngạc nhiên và ngạc nhiên. Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, Thùy đã phát ra một tiếng kêu khủng khiếp, áp mặt vào ngực anh, không dám nhìn ra ngoài. lo và thai nhiCao độ T, chân tay gầy gò, run rẩy, run rẩy! …

Khi đào một ngôi mộ để chôn cất thai nhi ở rìa cánh đồng, Thùy đã khóc quá nhiều và mặt ướt sũng. Thuận cố gắng an ủi anh bằng vài lời:

– Ôm Thủy en! chờ đợi! Bất kể ai vô tình, một hồ sen xinh đẹp như thế này … một khi đã vào chùa, Thun vẫn buồn. Thuận muốn nán lại, nhưng không thể. Thuận rời đi, và sống vài ngày trong tình trạng hỗn loạn. Thuận thực sự muốn đến chùa cùng Thùy, nhưng cô sợ dân làng.

Vào ngày trăng tròn, Thuận bỏ mặc Thùy với mẹ dưới cớ. Nhưng vào buổi trưa, tôi thấy mẹ tôi vẫn đang bận cắt rau cho con lợn và Shun’an nói:

– Hôm nay bạn có đi chùa không? — Tôi không có kế hoạch! Cái gì trông giống như khi anh ngã!

– Ai nói với mẹ? Người nhà quê chạy đến đó. Nhà sư nào có thai, cái phá thai đó bị ném xuống ao sen! Thật vậy, tâm của Phật! -Dad giơ tay lên trời, rồi bất lực ngã xuống:

– Trời ạ! Bà ơi … Bà ơi … Trái tim thánh thiện đang sôi sục vì giận dữ. Cổ họng cô nghẹn lại. Anh muốn hét thật to vào ngõ, không được như thế! Không phải như thế này! nhưng. Nông dân trung thực nhưng tốt bụng. Lời nói của Thuận không hoạt động vào thời điểm này, anh không khôn ngoan đi sâu vào lỗ đen đáng ngờ …

*

Đây là lần đầu tiên một Thuận riêng tư sống trong đơn vị. Xin hãy đánh vần từ từ. Trưởng nhóm trả lời to và hét vào điện thoại:

– Bạn đã tìm thấy người mình yêu chưa? nó tốt! Tôi có cần phải trả trước để cho tôi biết tài chính không? Nhân tiện, kết hôn ở đây và kết hôn lần thứ hai! Được rồi, cô ấy tên gì? Nó bao nhiêu tuổi Việc làm? Bạn chỉ cần có một giáo viên, được rồi! Ok … tại sao bạn không trả lời? ???? ???? Thiếu

Thuận ngồi xuống lặng lẽ, chỉ có một giọng nói nhỏ: “Không phải thế, Sếp …” Rồi anh đặt điện thoại xuống. Theo tôi, Shun’an đang tạo sóng từ đáy ao làng …- Phần 1-Tháng 10 năm 2004- (Từ câu chuyện “Vết thương đô thị” -Author Đỗ Tiến Thủy ), Phiên bản giới trẻ của “Girls”)

Leave Comments