Cuối thu
admin - on 2020-08-22
Nguyễn Hồng Chi — Nhưng đôi khi, mùa thu rơi trong khóe mắt buồn xa xăm những ưu phiền ẩn trong nụ cười và nụ cười bất lực. Ta lo lãng phí một mùa bình yên cho tâm hồn, nên ta khóa chặt chiều cuối thu trong đôi bàn tay gầy guộc không che được nắng mưa. Trên con phố chiều tấp nập, vẫn còn đó một vệt nắng vàng rực, len lén vào đôi mắt buồn hay nhìn xa xăm. Tôi đặt thời gian trong một căn phòng cô đơn. Lịch dày quá thì xé lẻ nên cuộc sống sẽ không mấy khó khăn. Pin của đồng hồ đã cạn kiệt nên không biết bao nhiêu lần ngừng hoạt động, nhắc nhở tôi về những khoảnh khắc bình yên không bao giờ có được. Mọi người hỏi tôi liệu tôi có thể ngừng thời gian, và tôi bối rối trước câu trả lời ngu ngốc, bởi vì tôi sẽ không bao giờ cảm thấy mất mát tháng năm. Ta chỉ biết mình là một kẻ đáng giận, chỉ như một con ký sinh bám vào những kỉ niệm xưa khi bất lực không thể ngừng thời gian. Thực tế, mùa giải năm nay đang diễn ra một cách lặng lẽ.
Tôi biết rằng bộ truyện Qin T chưa bao giờ ngọt ngào và tao nhã đến thế. Thứ Năm Cần Thơ không phải là loài hoa cúc vàng tươi, không đỏ cũng không buồn, với những bông hoa màu be và những chiếc lá vàng mờ xào xạc bên những cây bạch dương lạ lùng. Giờ đây chỉ còn lại cây phượng uốn mình mùa hè nắng như thiêu đốt, nay chuyển sang màu đen, treo lơ lửng như một dấu chấm than dày đặc trên bầu trời đen tối, than thở rằng mùa hè đã qua rồi sẽ chết. . Red Eagle ra đi, không ngừng quay trở lại cội nguồn ban đầu, tự hỏi nó sẽ tái sinh trong kiếp nào. Cần tây T thực vật không biểu hiện ra phẩm giá, không trở nên tinh xảo, chỉ có nguyên thủy, trần trụi đặc điểm tinh tế mới có thể biểu hiện ra sức quyến rũ. Thiên nhiên từ từ thay đổi, người lữ khách nhận ra một mùa dường như lặng lẽ trôi qua bên ngoài khách sạn, Chị tôi lang thang qua mấy ngôi mộ ở phòng bên, thở dài ngọt ngào và bùi ngùi. Huy chương trái tim tím tinh khiết tinh tếMột chút khiến hiện tại trở thành hư vô, nhưng chị tôi vẫn nhớ trong lòng rằng những tháng ngày êm đềm của đời chị là những ngày bình yên.
Mưa thủ đô ngày càng trở nên lạ lùng Có khi vực thẳm xa xa đầy nước, lang thang trong lòng phố rung rinh vài giọt nước cùng chung ngọt ngào trần gian, đủ ướt bên này đường bên kia. Một bên là những người lai vãng thích núp bóng cây dầu lớn nghe tiếng mưa chiều vọng lại bao điều viển vông của người xưa để lại. Khách nắm tay mùa thu để lại những kỷ niệm đẹp trong hiện thực êm đềm Ngày tháng tám qua, giấc mộng hư vô lại hiện về với dòng nước mát lành. Khoảnh khắc trống trải trở thành khoảnh khắc bình yên. Bản năng chờ đợi chợt dấy lên khao khát tìm kiếm tình yêu, anh đã tìm kiếm tình yêu một cách mãnh liệt trong cơn mưa thành phố. Tôi đối mặt với thử thách một cách rất bình thản, cơn mưa chiều bàng bạc nhưng chợt thấy nhớ người cách mình vài độ. Khi nỗi nhớ không nguôi, em phải thôi đợi bình yên. ——Tho Cần Thơ không hề tỏ ra đau đớn trong ngày thứ Năm. Khi mùa thu đến gần tuổi già và mùa đông đến gần, tuổi dậy thì chỉ ở bên ngõ. Những bông cúc dại ven đường vẫn bình yên nở rộ bên những chiếc hàm nhỏ. Dù người ta quên mình ở giữa chốn phồn hoa mà cố nhân nhớ nhung, khi quên không hái như những bụi cây kỳ dị, loài hoa này vẫn hồn nhiên chứng tỏ một mùa đã đến. Đi, làm nhân chứng. Trong vòng quay cuộc sống, cô ấy rất hào hứng. Em thản nhiên uống từng giọt vàng lạnh chiều nay Em sẽ đợi mùa gió về bên kia sông Hậu, nguyện mùa lũ đừng ngập phố và cho người chậm từng phút. Hãy mỉm cười đối mặt và song hành cùng nhau để che chở cho những chặng đường dài gian khổ. Nhưng bây giờ những kỷ niệm đẹp ngày xưa và cảm giác đạp xe ca tang giống như thủy triều xuôi dòng rồi trôi về phía đông.. Nhất định phải quên anh, em mới quên được anh, nên cuộc đời đầy bơ vơ.
Thứ 5 và thứ 5 thơm ngào ngạt làm nao lòng bao lữ khách. Mùi bông vải đầu mùa trong sân bảo tàng vàng nhạt giữa lòng phố ngào ngạt nồng nàn ban ngày, nhưng rồi mai sẽ vụt mất trong nhịp sống hối hả, gợi cho người ta nhớ về tuổi thơ đầy bỡ ngỡ, khó hiểu. vườn. Một con sông nhỏ lái ra sông Hậu, bỗng một hôm mùi đường ngào ngạt, thơm mùi cơm rượu níu chúng tôi lại thành phố uống rượu. Cánh đồng của Barang tỏa ra mùi khói đồng cháy, những đống rơm ẩm ướt nằm trơ trọi trong lũ, và hai bên bờ đập xanh rêu che khuất con người. Nó có thể chống lại việc hái bông điên điển của xuồng vào mùa nước nổi. Sống mạo hiểm như một người. Cần tây thoang thoảng đâu đâu cũng có mùi thơm của hoa dầu đường 3/2 nồng nàn yêu thương trong nắng trưa chan hòa, còn mùi bắp rang tỏa hương thơm cà phê quán ven đường. Tôi cảm thấy mình giống như một cái bóng ngu ngốc của một người, nhưng kinh điển có thể vần.
Tôi khó nghe tiếng thu cho đến khi nghe gió thổi qua sông se lạnh cuối tháng 10, người qua đường chợt thấy ngứa mắt. Khi người ta cảm nhận được một mùa thì sẽ mất đi một mùa đã qua mà không hề hay biết. Khi ta cảm thấy giao mùa, rất có thể không còn ai bên ta ngồi hàn huyên tâm sự, không còn nghe được cảm tình. Mùa thu không còn lòng ngồi, đứng sẻ chia mà chiếu như nắng vàng, thản nhiên liếm cả khoảng sân bằng vải bông tự nhiên, vô tình để người ta biết ta đã qua một ngày. Bông thiên lý buổi trưa nắng gắt nhưng buổi tối mùi bông thiên lý. Mùa thu sẽ rời xa. Chỉ những người không ngủ mới có thể chợp mắt khi ra vào sân để tiêu tan bao kỷ niệm xưa mơ mộng.Hương thơm thoang thoảng nhưng tràn đầy sức sống rộn ràng có thể làm mất đi sự giận dữ và si mê. Khi tôi ngỡ ngàng nhận ra mùa thu đã ngủ yên. Ngày nắng ta ít nhận ra mùa vui, dạo quanh khắp ngõ ngách phố phường, nhưng khi thấy mùa nào đã qua rồi ký ức lại ùa về, thật xót xa. Nếu quá khứ đã thực sự trôi qua, chúng ta hỏi đi hỏi lại về những mùa giải trong tương lai. Ngẫm lại còn nhớ số lần chờ giấc mơ về, nhớ ngày tháng trôi, cơn mưa rào trong nỗi nhớ. Tôi chỉ biết rằng mùa thu đang đến gần phương nam. Tiếp tục khóc trong mùa thu, đi đến nhiều vùng đất xa xôi để rồi một ngày sau quay lại. Nhưng có ai đó phải đợi đến mùa thu sang thu đến khi cánh cửa tàn một nửa, để thời gian giao mùa mãi không trôi, cũng đừng bao giờ buông nhau ngồi xổm vào một buổi sáng se lạnh chợt thấy rợn tóc gáy. Có người lộ ra sợi chỉ bạc, mắt thâm tím vì móng chim mà lòng muốn chia lìa.