Các ngôi sao trong các chòm sao
admin - on 2020-08-27
Dương Thùy Dương
Cô chậm rãi nhìn đống quần áo xộc xệch trên chiếc giường cũ, chiếc ghế cũ nằm chỏng chơ giữa nhà. Anh mặc kệ sự hỗn loạn trước mặt, đứng dậy và quay trở lại. Anh ngước mặt lên hứng những giọt nước mắt lạnh lẽo, mặc kệ những sợi tóc đang ngâm trong nước, mà chảy những giọt nước dọc theo cổ và vai. Bán đúng giờ. Ngọn lửa bùng lên, ngọn lửa đập không rõ tiếng nhạc. Tím thích ngắm ngọn lửa vẫn đang cháy vô tư.
Tím bước vào nhà nhìn đi nhìn lại căn nhà vắng tanh. Anh chui xuống gầm giường tìm chiếc hộp nhỏ. Tím mở hộp cẩn thận. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve đồng bạc cũ, ánh mắt long lanh. Anh mỉm cười và đặt mọi thứ vào đúng vị trí. Nó gần như chưa hoàn thành, bên ngoài đã có những tiếng lách cách, sủa và sủa. Anh vội vàng vào bếp. Dù ấm nước đã sôi nhưng cô vẫn châm thêm củi. Ngọn lửa cuồng nộ bùng lên, giữ chặt gần hết chiếc ấm, ngọn lửa rực như đang sợ hãi điều gì đó.
-bạn ở đâu? Đứa trẻ không thể ăn ngon! Giọng khàn. – Hãy yên lặng. Chỉ là ánh lửa nhỏ, tiếng bước chân nặng trĩu của ai đó .—— Anh gọi em, em đau.
– Nghe thấy một loạt âm thanh, văn phòng và ghế ầm ầm. Anh ấy ngạc nhiên và mặt tái đi .—— Tôi … tôi đến rồi .—— Tiếng bước chân đến gần. Bỗng nhiên anh thấy trời đất như đen lại, đau đầu như búa bổ. Anh quay lại thì thấy một khuôn mặt dữ tợn, các đường nét ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một khuôn mặt không thể gọi tên. Anh quay mặt lại, cố gắng tránh để rượu bắn vào mặt, và cố gắng giấu thêm đồ vào một chiếc túi ở góc tủ. Để tôi, tôi bán lại.
Người đàn ông cười khúc khích, nụ cười của người chiến thắng, chúng ta có thể nói vậy, nhưng cũng có thể gọi đó là nụ cười của kẻ đánh bại linh hồn đã mất.. Cô nhìn chiếc ấm đang sôi mà lòng mình như sôi lên. – Mặt trời đã lên cao. Vì vậy, nhiều suất cơm trưa được bán rất ít. Đầu vẫn ong ong nhưng chân vẫn bước, miệng vẫn chào. Họ thông báo và nhìn ra đường. Anh ấy thích Hee Hee, và thích pha trộn. Ngay cả khi dường như không có gì độc đáo, anh ta có thể đi bộ cả ngày để nhìn và nghe mọi thứ. -Chân anh ấy vẫn bước đi. Những chiếc lá khẽ rơi, thỉnh thoảng lại trượt nhẹ trên vai. Cô mỉm cười, đối mặt với nắng, lá và gió, cảm thấy rằng mình không cô đơn.
Chiều cô ấy về nhà thì đầy tay. Cô ngập ngừng: “Không phải lúc nào anh cũng bán hết hàng?” Cô tự an ủi mình.
Ngôi nhà yên tĩnh và tối tăm. Anh lần mò quay lại, bỗng phát hiện có thứ gì đó ngáng chân khiến anh ngã xuống, cảm giác như bị ai đó ngã. Trước khi anh ta có thể ổn định, nó như thể anh ta đã bị đập tan.
– Bạn đang ăn ….—— Nó đang run rẩy, một loạt âm thanh bị lãng quên khác. Anh co người lại và nhắm mắt lại … Trong bóng tối, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc: -Violet lấy bi xanh, hehe, ăn hết đi, đi … Đi … Ôi chao … Hắn vẫn cảm thấy thân thể run lên từng đợt, run rẩy theo từng đợt âm thanh này … Bước chân càng ngày càng sâu. Violet gục trên gối, cảm nhận được nỗi cô đơn sâu thẳm trong lòng, nỗi đau vỡ òa, đau đớn hơn bất cứ nỗi đau thể xác nào …—— Khi mặt trời lên cao, cô thức giấc. Giấc ngủ nặng và dài. Màu tím còn nguyên, nhìn những hạt nắng ngoài cửa, những lỗ hổng trên tường, ánh nắng vô hình, ánh nắng nóng bỏng và tự do. Hắn cứ như vậy hồi lâu, toàn thân đều dạng chân. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, Tím chợt đứng dậy, khẽ rên lên, vòng tay ra sau những vết bầm tím trên lưng.
Anh chậm rãi chui xuống gầm giường và tìm thấy chiếc hộp nhỏ. Đã đếm rất lâu, ánh mắt xa xăm, ánh mắt người.Phụ nữ lớn tuổi tính toán tiền bạc cho đại gia đình. Anh chậm rãi thở ra, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng. Rồi anh đi chợ, nhìn quanh, hỏi han và trả giá cao, anh chỉ mua được một nải chuối, đậu xanh, đường, vetiver, hương nhu và bánh kẹo. Hoa cúc trắng. Anh sốt ruột mang mọi thứ về nhà. Anh điên cuồng dọn nhà, nhét chiếc ghế hỏng vào góc, kê một chiếc bàn xập xệ rồi sắp xếp lại đống quần áo vương vãi trên giường. Anh ấy hoàn thành tất cả những nhiệm vụ này với cảm giác khẩn trương chưa từng có. Tím xông vào bếp, ngâm đậu rồi ninh kỹ. Anh cố gắng xay nhuyễn những hạt đậu mới bằng lực. Violet cẩn thận cầm từng tách trà với niềm tự hào lớn, và cô ấy chắc chắn sẽ khoe nó với bạn bè của mình. Xong xuôi, anh lại xếp hoa, một vỏ chai bia và những bông hoa cúc trắng không tươi nhưng lại là những lọ đẹp nhất gần đó. Violet đặt mọi thứ lên bàn ở giữa nhà. Vẫn còn rất sớm, anh lấy tấm ảnh vẫn giữ trên ngực ra, chăm chú nhìn nó, ánh mắt xa xăm. Dường như đôi mắt ấy đang hướng về một nơi khác, không phải căn nhà ẩm thấp này, không phải những ngày tháng đau khổ ấy… Nó như chìm vào một thế giới khác… một không gian tĩnh lặng đến lạ. Tím đang hát êm đềm, lời ru có thể không còn nghe nhạc nữa mà là khúc nhạc buồn.
Hơi rượu nồng nặc phả vào mặt. Màu tím làm tôi ngạc nhiên, như bừng tỉnh sau một giấc mơ dài. Phía trước có một khuôn mặt không biến dạng .—— A, anh giấu em nấu ăn uống rượu à? Đồ ăn khủng khiếp … cha cô đã giật lấy chiếc bình và cố gắng ném nó xuống đất. Anh ta vội vã chiến đấu và hét lên:
– Không, không, đó là …—— Cha cười khúc khích:
– À, còn nữa, này.
Không anh cứ để mẹ con em yên, anh không cần … không cần … anh ạ.
Anh ấy vừa khóc vừa cầm chiếc bình. Người đàn ông sững lại, bàn tay dần hạ xuống, miệng rên rỉ.
-ĐừngCó lẽ … hôm nay … mẹ nó …—— Người đàn ông đứng lặng, bóng người trên bức tường nhà cao, bên cạnh vẫn là đứa trẻ đang khóc.
Tím không biết mình đã khóc bao lâu, giống như giọt nước mắt của ngày hôm qua … Khi anh nhìn lên, trước mặt chỉ là một khoảng trống khổng lồ, và bầu trời đằng kia tối đen như mực. Anh đang tựa cửa, đợi bóng người, vẫn đợi, vẫn đợi … Anh nhìn về phía ngõ. Anh ấy chưa bao giờ đơn độc như vậy. Đêm càng ngày càng sâu, cô vẫn chờ một con số. Tím nhìn quanh, chỉ thấy một số nhà tắt đèn hàng đêm. Anh ta ngẩng đầu lên và có những ngôi sao lấp lánh ở khắp mọi nơi. Nó đẹp vì nó luôn cao? Anh chợt bật cười vì ý tưởng ngu ngốc. Đột nhiên, anh nhớ lại những gì mẹ anh nói một năm trước, cố gắng tìm một chòm sao, Cự Giải luôn là ba ngôi sao cạnh nhau, luôn như gia đình của mình. Mỉm cười, “Mẹ ơi, ba ngôi sao có khi nào tách rời nhau không?” Mẹ ơi, chắc không. Không phải lúc nào mẹ cũng bỏ con, bố và con, đúng không? Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Bạn là một ngôi sao nhỏ ngoan ngoãn, và cha mẹ luôn ở bên bạn. Mẹ ơi … “Nó khao khát, rồi tự động chìm vào giấc ngủ. … Violet, con …, làm ơn … con … bố …