Dạ Ngân chia sẻ về một năm “không tuân thủ chính”
admin - on 2020-08-29
Hà Linh (Hà Linh) – Nhiều người nhận xét không khí văn đàn Việt Nam 2008 khá êm đềm và ảm đạm. Bạn nghĩ sao?
– Mọi thứ đều tăm tối, không chỉ là văn học. Chúng ta thường tự nghĩ tại sao có nhiều người, nhiều tài sản, tiềm ẩn nhiều nguy cơ sụp đổ?
Tôi không có thời gian và điều kiện để học. Trần Nhã Thụy, Nguyễn Danh Lam, “Thuốc Ban” của Nguyễn Đình Tú là một cuốn tiểu thuyết hay, nhưng tiểu thuyết của nữ chính Lý Lan rất đáng để đọc và đánh giá. Trần Dần (Trần Dần) làm thơ và đoạt giải. Hội Nhà văn Hà Nội đã vinh danh cuộc đời thơ của một nhà sáng tạo lâu đời và quyết tâm nhất. Nhưng tôi không chỉ nhìn thấy bầu không khí tĩnh lặng và tăm tối, mà còn thấy một số hướng không lành mạnh trong những lời chỉ trích như đánh nhau. Văn học nước ta đã nhiều năm suy thoái, nhưng chỉ mới năm ngoái.
– Dưới nền tảng văn học này, bạn nghĩ đâu là dấu hiệu của hy vọng?
– Tôi mong các bạn trẻ. Cuối cùng thì ông già cũng dám nói như Ruan Kai. Đôi khi, các bạn trẻ được tự do viết những gì mình cho là phù hợp, và sẽ có một số biên tập viên dám đồng hành cùng họ. Nó phải là như vậy.
– Bạn có nghĩ rằng trước khi nhận xét, văn học Việt Nam không có tự truyện thực sự, chỉ có tự truyện?
– Tôi đã làm theo một loạt lý luận về chủ đề này. Việt Nam không có nhiều thứ, chỉ có văn học tự truyện. Vẫn chưa có tiểu thuyết văn học? Tôi có lý thuyết sáng tác của riêng mình không? Trong tự truyện, người viết thường lười sáng tạo, còn hồi ký thì dễ dãi. Bởi vì viết như người yêu của Duras rất phức tạp, rất tài hoa và rất khó .—— Thói quen viết của người viết và thói quen đọc của người đọc không ảnh hưởng gì đến sự phát triển kém của cơ thể. Văn học Việt Nam thuộc thể loại nào?
– Để nhiều nhà văn hơn. Họ viết thế nào để độc giả đọc vì họ không muốn ai bỏ nó. Le Fan thích viết lách, văn học và tài liệu, nhưng trình độ văn học của anh ấy còn rất thấpMặt khác, mỗi nhà văn tôi viết đều giống như một cuốn tự truyện, bởi vì họ chỉ có thể viết hay dựa trên kinh nghiệm của bản thân. Nhưng tại sao thành công của Bảo Ninh-một tiểu thuyết gần với tiểu thuyết tự truyện-Nỗi buồn chiến tranh lại không tốt cho những người lính khác? Tóm lại, vấn đề là tài năng chứ không phải thiết kế, hay do độc giả của chúng ta không quan tâm đến tự truyện.
– Tình hình cá nhân của bạn trong năm 2008 như thế nào?
– Diễn biến lịch sử: Tôi ở Mỹ 10 ngày cùng 9 anh chị em trong làng báo; vào TP.HCM để kịp đón cháu ngoại Cần T đi học hè; làm thủ tục nghỉ hưu; quản lý chung cư ở Sài Gòn … Vợ tôi không còn trẻ, chúng tôi chuyển nhà và “nhập cư” vào Sài Gòn, viết báo hàng tuần để bổ sung lương hưu trong thời gian bão lụt. Khó nhất vẫn là “Băng thông rộng” Ruan Guonan, vì như các triết gia đã từng nói “Con người là thứ khó vận chuyển nhất”. Bạn đã đến Hà Nội sau hơn 15 năm sống? Ngoài ra, căn hộ trên bán đảo Khing Tai cũng rất lý tưởng về khí hậu, tôi rất vui vì anh Tan rất thích. Tôi nín thở xem nó “xì” trong bao lâu, may mà “không sao” được vì xung quanh có nước sạch, êm đềm.
– Vẫn không bình thường, bởi vì anh Thân là tộc trưởng, xứng đáng nên phải từ hôn tế đàn. Thờ cúng, họp mặt, tiếp khách và thăm hỏi bao gồm rất nhiều công việc. May mắn thay, tôi rất giỏi trong vai trò Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Tục đón Tết ở Hà Nội rườm rà, gửi quà cho người già, ở nhà nhận quà, đón bố mẹ cháu về thắp hương trên bàn thờ. Sài Gòn đầu năm cũng thú vị không kém. Có một người bạn Pháp khác ở nhà ăn thử Tết Việt. Khách, phụ bếp và nữ đầu bếp luôn chiếm một nửa thời gian của tôi. Mọi thứ phải bắt đầu & # 7897Sau khi chia tay ông Táo. Để làm dưa món, cho nem vào tủ lạnh, mình có món “mướp tai heo” rất nổi tiếng. Luôn cung cấp cho từng khách các món ăn miền bắc và miền nam. Nó sẽ được kéo đến tỉnh Bình Phước trong năm nay, nơi có “Làng Xiangshan” của ông Bill, nơi ông sẽ đóng thùng, mổ lợn và đốt lửa trại. Giống như phương châm hiện tại của chúng tôi, mệt mỏi và thanh đạm.
– Bạn dự định viết gì trong năm mới? Nó nên được viết thường xuyên để có lẽ sẽ phát triển kiểu “luận văn”. Cũng giống như Ruan Yugo, tôi cũng sử dụng văn học để tạo ra những câu chuyện ngắn. Tất nhiên, nó sẽ in thêm 100 tập hồi ký nữa và để cuốn tiểu thuyết “Nước đầu tiên” còn dang dở trong ngăn kéo. Vấn đề của tôi là khi bạn quay trở lại một hoạt động chưa hoàn thành, nó giống như bắt đầu lại từ đầu. Nhưng một khi nó đi vào tâm trí tôi “Còn cơm sống” thì sớm muộn gì cũng xong. Tôi cũng mong là như vậy.