Tiếng chim (bài thơ)

Hoàng Vũ Thuật

Tiếng chim

Tiếng chim xa vẫn gọi em buồn sau hè Em ngỡ tiếng mẹ

Giờ em bỏ nhà đi dép lê, hành lý, em mở nhiều máy Cánh khóa chìa khóa tìm nơi di cư

Ngày 1 tháng 1 năm 2007

Đo lường

Tôi đo ánh sáng của mặt trời chiếu xuống trái đất, và bóng tối bao phủ chiếc quan tài cát yên lặng tã lót quan tài Màu trắng tang – vườn mẹ nuôi tôi đã lên xanh, có lũy tre trước mặt, hàng trầu cau, hương hoàng hôn thơm ngát, tỏa hương đồng ruộng Phim

– -Tôi về bàn lạnh Đo một bức tượng bằng đá cẩm thạch, vẽ một chiếc bình đôi tĩnh vật và một lọ hoa thuốc trong ngăn kéo không đáy

Tôi đo những giấc mơ của mình từ đêm đến đêm, khi chiếc bánh hoa không bao giờ nở – và mọi thứ còn tốt hơn Tôi muốn dài và ngắn.

Trở lại với Lê Xuân Độ

Sau cơn bão, anh nhặt được chiếc sạp, sợi dây trên mái xương cá cuối cùng cũng là những con thuyền và những mảnh muối biển trong mắt anh – trách nhiệm hộ mệnh suốt đời của anh – gánh trên vai trần Đường đi, sức tưởng tượng không thể sánh với tiếng đàn không thể đau lòng-trăm năm nợ nần chồng chất cồn cát lớn nổi lên-xác người rã rời trên thuyền-ngày trở về, nước mắt không dám ngồi trong biển. Trong đường may cũ.

Leave Comments