Kỷ niệm với Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh
admin - on 2020-10-29
Nghệ sĩ nhạc pop Doãn Châu
– Vũ suốt ngày chỉ mặc quần bò, uống cà phê, hút thuốc và nghiện thuốc lá. Thỉnh thoảng sang Liên Xô nhưng Wo vẫn thổi ống điếu cày và ống Tianlang. Đây là một nghệ thuật tổng hợp, đòi hỏi nhiều yếu tố nghệ thuật khác nhau để cho ra đời các tác phẩm. Không thể một mình tác giả Lưu Quang Vũ, nếu không có sự kết hợp giữa đạo diễn, họa sĩ, nhạc sĩ, nhạc sĩ và diễn viên thì không thể tạo ra tác phẩm. .. Đây là lý do tại sao thành ngữ “bộ đau” hoặc “êkíp” được sử dụng. Tôi luôn được Lưu Quang Vũ mời. Tôi đã cộng tác với Lưu Quang Vũ để tạo ra hơn 30 tác phẩm. Từ bắc chí nam, từ đông sang tây, từ đồng bằng đến miền núi, chúng tôi cùng nhau “chinh chiến” từng cây số. Nhìn chung, chúng tôi đã đạt được kết quả rất khả quan.
– — Nhà thơ Lưu Quang Vũ và đạo diễn Nguyễn Đình Nghị.
Tại Thành phố Hồ Chí Minh, khi đoàn văn công Bộ Nội vụ tham gia biểu diễn với vở Nữ báo thì thiếu diễn viên đóng vai quần chúng. Tôi và Vũ sẽ vào vai những người lính trong quân đội Sài Gòn thất trận. Vũ quấn băng kín toàn thân, chỉ để lộ hai mắt nhưng khi bước lên sân khấu thì vẫn run lắm! Thế rồi, trong vở kịch “Hồn trong người” (Cô hàng thịt) của đạo diễn Nguyễn Đình Nghi, Vũ mất ăn mất ngủ, lo lắng cho số phận vở kịch suốt mấy tháng trời. Đã từng có một công việc. Làm việc với các rạp ở các tỉnh phía Nam, tôi mua ổ bánh mì, ăn trong kho lạnh trong lúc chờ máy bay ra Bắc. Trước khi tôi biết điều đó, tôi đã đọc một câu chuyện thú vị trên giấy gói nhờn về một cậu bé da đen … Tôi san phẳng tờ giấy và đặt nó lên bàn với Vũ để tận dụng câu chuyện và Câu chuyện của khách. Đạo diễn Ngọc Phượng là người đồng sáng lập Nhà hát Cải lương Trung ương.Tên mẹ lúc khai sinh của nhà văn Nguyễn Đỗ Lưu rất cảm động, nghĩa là Nguyễn Ngọc Phương, Đỗ Doãn Châu và Lưu Quang Vũ. Có ông Nguyễn Đỗ Lưu nhất quyết nhận tác phẩm này là tác phẩm của mình. Trong công việc sản xuất sân khấu của tôi, Vũ có đóng góp rất lớn, và ngược lại, đây là một thắng lợi trong lĩnh vực phim truyền hình. Vũ, tôi cũng rất vui khi được gặp mình. Đi làm ngày đó không có thuận lợi như bây giờ. Chúng tôi thường xuyên phải ăn cơm và đạp xe, tôi còn nhớ đường đi làm ở Hải Phòng, về đến nhà thì có cả Vũ, Mi và tôi, chúng tôi phải ngồi trên thùng xe đẩy cơm. . Có lần Vũ nói đùa với Phạm Thị Thành: “Này Thanh! Làm lãnh đạo để được đi xe tự do!” .—— Sau này, Thẩm Thần Thanh trở thành phó giám đốc sở nghệ thuật sân khấu. Tôi cũng có thời gian làm giám đốc Nhà hát kịch Việt Nam. Chúng tôi có một toa xe kinh doanh. Mỗi khi ngồi trên xe, chúng tôi thấy nhớ và thương Lưu Quang Vũ vô cùng.
Đi rất xa, ở Hà Nội, hình ảnh Vũ luôn gắn liền với chiếc xe trâu cũ kỹ, xấu xí. Vũ thường nói đùa: “Em không xinh nhưng muốn lái xe xịn thì càng phải đi!” .—— Vũ mặc quần bò, uống cà phê, hút thuốc và rất nghiện tẩu. Thỉnh thoảng sang Liên Xô nhưng Wo vẫn thổi ống điếu cày và ống Tianlang. Hãy tìm những món quà quê để “ăn kỷ niệm và gặm nhấm quá khứ”. Khi vào Đà Nẵng, tôi đi chợ với Vũ thì bất ngờ không thấy Vũ đâu. Luôn ao ước được nhìn thấy Vũ say sưa với kẹo trong một quán nhỏ.
Vũ không thích nhà hàng cao cấp, chỉ thích ngồi ở những nơi quê mùa, bụi bặm. Vũ thích ăn ngoài, thích lưỡi heo hấp húng quếMắm tép chưng thịt và Vũ gọi là “Món dỏm” …… Dù thành đạt, kinh tế khấm khá hơn xưa nhưng Vũ vẫn sống giản dị, không cầu kỳ, khiêm tốn. Có lần, đồng nghiệp và đối tác của Vũ gọi Vũ là “kẻ dối trá xinh đẹp”. Thực tế, ai chơi cùng và làm việc với Vũ đều bị Vũ lừa ít nhất ba lần. Nhưng Vũ cũng không cần nói dối vì không thành thật mà đánh mất người hẹn hò, mà suy cho cùng, anh không muốn mất lòng ai chỉ vì cả nể. Giám đốc Nguyễn Đình Nghị là người rất tôn trọng Vũ, liền tức giận nói với Xuân Quỳnh: “Hay là Vũ không thích làm việc với mình thì đi!” Quỳnh mãi mới chứng minh được tính chính danh của Vũ …
Vì vậy, tôi cũng hiểu Vũ có thể giữ lời hứa, thực hiện chính xác mọi lời hứa, đồng thời thực hiện lời hứa của mình. Hàng chục đoàn đang chờ kịch bản, hàng chục người thân, bạn bè đến rạp hỏi mua vé …- Có lần, Vũ đồng ý với trưởng đoàn giao kịch bản. Đầu bếp chưa viết xong nhưng từ 5 giờ sáng, đầu bếp đã nhận được kịch bản tại chỗ theo lời hứa của Vũ. Nhưng khi đến nơi, cô chỉ nhận được một tờ giấy từ cửa trước và chấp nhận lời xin lỗi của Vũ. Thực ra, Vũ đang ngồi trong phòng “ho” thì phải nín ho để khỏi nói dối. Nói dối với Vũ, nhóm luôn đòi nợ Vũ kịch bản nói dối.
Có lần tôi và Vũ đợi tàu làm ăn, đợi cả đời, cả đời nhưng chuyến tàu vẫn không biến mất. Vũ nhận xét: “Tàu Việt cũng giống mình, cứ giây nào cũng được thông báo, nhưng đến trễ mấy tiếng đồng hồ”
Sau khi đọc xong kịch bản “Lời nói dối cuối cùng”, Vũ đưa cho tôi đọc. . Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi hỏi V “Này, bạn có thể làm được không?” Vũ cười bảo: “Chắc khó quá! “… Ngoài sự khéo léo, giỏi giang, trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi Vũ còn rấtVụng về, hồn nhiên, chất phác … Có lần Vũ-Quỳnh mua được một chiếc xe máy, đối với họ lúc đó là một “sự kiện trọng đại” … Nhưng thật nực cười! Xe Mobylette cổ nào cũng có xe! Nó cứng đầu và bẩn thỉu. Mỗi lần Vũ đèo Quỳnh đi gần như nín thở. Để lắp trong nhà, bạn phải luôn dựng đứng để tránh bị đổ dầu, Quỳnh buồn cười khi nghe Quỳnh nhớ rằng Vũ đã phải bắt tay mình từ khi đi xe máy. Cổ tay vẫn còn ngấn mỡ vì bàn tay. Và tôi sửa chữa rất nhiều nơi!
Cuối cùng thì Vũ cũng bán được chiếc xe tải hỏng như cũ. Tuy nhiên, khi bán được xe, hai vợ chồng vẫn tiếp tục ngó ngàng vì sợ người mua trả xe! Phải hai ngày sau Vũ-Quỳnh mới thở phào nhẹ nhõm vì người mua vẫn chưa quay lại.
Tình cờ là hai gia đình chúng tôi sinh được một cậu con trai.
Vũ và Quỳnh có thơ Quỳnh. Sau khi ly hôn với Tố Uyên, Vũ nhận nuôi thêm một cháu ruột diều (Lưu Minh Vũ). Về phần vợ chồng tôi, cháu lớn Doãn Bằng (Doãn Bằng) sinh năm 1979 là Doãn Vinh. Vì vậy, như Quinn nói, hai gia đình “rất tích cực.”
Năm 1980, Bằng 11 tuổi và Lưu Minh Vũ 10 tuổi. Chúng tôi đã “dũng cảm” rủ hai bé đi theo Câu lạc bộ Thiếu nhi Hà Nội để biểu diễn tiết mục kịch câm. Lúc đó, Xuân Quỳnh và Bích Thu (vợ tôi) được các con chăm sóc. Tin tức. Hai đứa trên tàu đi về phương Nam, mỗi đứa ăn 7 quả trứng vịt lộn và uống hai trái dừa …—— Tôi đã nói những lời thân thương của mình về Lu Kuntu (tức cháu của Mi) . -Tôi sinh ra tình yêu thương vô hạn với Vũ-Quỳnh. Mí là công lao quý giá của tình yêu thương vất vả, nhọc nhằn, chính vì vậy, Mị đã nhận được sự đền đáp quý giá nhất từ bà nội, bố mẹ và gia đình. Sinh nhật của Mí trùng với sinh nhật của tôi (ngày 3 tháng 2) nên Vũ-Quỳnh vui hơn. Quỳnh gọi tôi là DoanMíQuynh Thơ để tôi chú ý đến nghệ thuật và âm nhạc hơn và vẫn gọi tôi là bố.Cô ấy rất thích đàn, thích vẽ tranh từ nhỏ và như Quỳnh nói, cô ấy cũng “nhiều chuyện, chẳng hạn như bố Mi Qiu”… Năm nào cũng vậy, hai gia đình đều tổ chức sinh nhật rầm rộ. (Tôi và Mi) Hạnh phúc.
Từ năm ba tuổi, cô đã đoạt giải cuộc thi vẽ tranh quốc tế “Con định sống thế nào năm 2000” … Cô còn vẽ minh họa cho cuốn Bầu trời trong trứng bằng thơ của mẹ với thiết kế rất thú vị và duyên dáng. .
Chúng tôi sống với nhau như anh chị em trong một gia đình.
Tết, cả hai gia đình đều có Pan Zhongzhong. Vào buổi tối, Bang và Jet phải ngồi xem Ban Zhong, trong khi cha họ uống một ly rượu để bàn về cuộc sống và cảnh quay. Hai mẹ con chuẩn bị bữa cơm ngon đón xuân …
Khi đi học về, tôi dành dụm mua được một chiếc máy khâu cũ, lúc đó sở hữu một chiếc máy khâu quả là một may mắn. Chúc phúc lớn từ bà nội trợ.
Quin đến nhà tôi hàng ngày để may quần áo cho “cậu lớn, cậu nhỏ”. Quần áo của Bang và Kit được chuyển cho Mí, còn quần áo của Mi được giao cho Vinh mặc … Bằng cách đó, chúng tôi sống cả ngày và chúng tôi cảm thấy được kết nối với thế giới , Chúng tôi đã rất hạnh phúc.
Quỳnh cũng bảo vệ hạnh phúc của chúng ta như chính mình. Nhưng đôi khi hơi quá!
Một lần, sau khi tôi làm việc xong ở rạp Đại Nam, một nữ diễn viên yêu cầu tôi lên lầu. -Tối đó, Xuân Kuiyin gặp Bích Thu và nhắc Thu cẩn thận với mình nhé, vì hôm nay thấy mình cõng “tiên hồng” ngoài đường!
Sau khi biết chị là nữ nghệ sĩ TT của Đoàn Chèo Hà Nội, cả nhà cười ồ.
Chúng tôi tưởng rằng cuộc sống sẽ tiếp diễn và hai gia đình chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau … Rồi mọi thứ thay đổi. Một tai họa ập đến với cả hai chúng tôi. Chúng ta may mắn được sống hôm nay để xem ngày, giờ, khoảnh khắc khủng khiếp của số phận & # 273; Vâng, cả cuộc đời vẫn ám ảnh tôi. Chiều ngày 29/8/1988 …… (Nguồn: Công an nhân dân)