Đi một bước nữa

Minh Thùy

– Ông Kông cho rằng có bóng đèn làm chứng nên không còn dám đi lại. Lửa trong lòng anh vẫn chưa nguội – anh đoán chắc điều đó. Tối hôm trước trong phòng có TV, đang xem một màn biểu diễn khêu gợi, anh chàng nhỏ bé của anh-lần này đã đổi tên Lào-Ngoan Đồng liên tục nhấp để anh không phát cáu. -Nhưng các con của ông, 5 người mẹ kế và 2 cô con gái khác của ông cứ bắn ông:

– Ngày xưa có 3 người phụ nữ gây ra cuộc nội chiến quy mô lớn và được vợ ông nuôi dưỡng. Câu điều kiện “một ngày cô ấy mất hạt giống của anh ấy!” Không phải là ghê tởm. Giờ già rồi, hãy cố gắng sống yên ổn!

Chắc anh ta đang ôm mối hận. Nhưng trời kêu thì làm sao hết yêu! ?

– Nước sôi, tránh ra, đi anh ơi!

“Anh ơi!” Anh ngủ chưa? Hơn 30 mùa trôi qua, hôm nay có người gọi anh! Thật là một điều kỳ diệu! –Trở lại. Một cô gái xốp cỡ U40 mang theo một chiếc nồi hấp lớn, đứng sau lưng mỉm cười nhìn anh đầy mong đợi. Đột nhiên anh trở thành Hercules: “Để anh giúp em!” Tay cô nắm lấy thành nồi và kéo xúp vào nồi. Cũng may, nếu không dám bị bỏng cả mười đầu ngón tay, anh luôn chỉnh lại mũ và găng tay để tránh bão tuyết.

Bỏ ra 12 euro và mua 3 bát lẩu Thái chay-anh ấy là người giỏi nhất hiện nay – định không để ý đến các cửa hàng ăn khác và chỉ ăn lẩu Thái – anh ấy đang lượn lờ ở quầy thức ăn và ban tổ chức đã ra lệnh cho anh ấy ” Phó chủ tịch Jinhui xinh đẹp của gian hàng lẩu Thái, quầy hàng hôm đó đông khách quá, ở đó không thiếu công việc của bếp phó, Chủ tịch của Thái Pot thường nói: -Mọi người có rảnh, mời vào bếp mua thêm. Rau!

– Ai có thể mượn mà kéo thùng nước sang bên kia của tôi!

Anh mừng rỡ giơ tay:

– Tôi đến rồi, ôi thôi, tôi chỉ vì chuyện nhỏ đó thôi Tôi lau ngón tay!

Xe xăng rời đi như phi thuyền, nhân tiện, hôm đó cô cười rất nhiều, mũi cô như đang trêu chọc anh, còn đôi mắt lá xanh nhìn phường anh sáng như sóng.899; c, làm cho chân anh ấy run lên, giống như trên một chiếc thuyền. Anh quên cả lũ trẻ con dâu, cháu rể, cháu trai đang mải mê xem ca nhạc trong phòng. Họ chỉ chờ Tết Phật một ngày để đi lễ chùa, trước tiên là vui ở kiếp này, sau đó làm chút hồi hướng để được lợi lộc đời sau, biết lo hậu vận. Các đêm nhạc thường dành riêng cho các ca sĩ trong nước, nhưng thỉnh thoảng chùa vẫn chiêu đãi một số ca sĩ hàng đầu từ trong nước hoặc Hoa Kỳ, và mọi người sẽ tụ tập để xem ngay cả khi họ không biết một ca sĩ khác. như thế nào về nó? ‘Hay cái gì. Các quầy bánh trái, thực phẩm, đồ uống và nhiều món chay chế biến sẵn phục vụ khách hàng khắp nơi trên thế giới.

Đêm qua, anh quyết định không đến chùa, mặc cho các con anh la hét. Nghĩ đi nghĩ lại nếu không bỏ thì mất tiền, thích đóng mấy vai xã hội đen thì anh đóng phim hài. Trẻ em thường không nhớ đến anh ấy, ngay cả khi anh ấy gọi điện và phàn nàn: dị ứng phấn hoa, chảy nước mắt, chảy nước mũi vào đầu mùa hè; đau đầu, đau lưng vì lạnh, và hỏi chúng xem chúng có bị bệnh giống anh ấy không. Con gái lớn của ông đỏ mặt nhìn ông:

– Tôi không giống bố tôi ở nơi tôi sống, nhưng đau đầu với đau lưng và sổ mũi. Thực hành thói quen của bạn!

Gót chân trái của anh ấy đã bị thương cả năm nay, và mỗi khi anh ấy bước xuống xe, gót chân của anh ấy như bị đâm. Bà xã vỗ vai nói:

– Bố tiếp tục đi khám bệnh ở gần nhà, mấy lần thì hết đau. Chúng ta phải tự cứu mình trước khi trời cứu!

Anh ấy rất tức giận với cuộc sống và im lặng. Tuy nhiên, trong lễ kỷ niệm, họ không quên anh.

Lúc đầu, mặc dù anh đã bỏ qua mẹ con họ, nhưng tình yêu của cha anh đã khiến anh cảm động một chút. Dần dần, anh phát hiện ra rằng họ chỉ còn sống, bị săn đuổi và đưa anh vào đám đông, chứng tỏ lòng trung thành của anh với cha mình với thế giới. Trong vở kịch, họ ném anh ta về nhà, chỉ để lại bốn bức tường. Sáng uống cà phê, một mình nhai bánh mì để trưa, tối trở về tự nướng, quần áo mắc kẹt, cúc áo khâu lại. Tôi đã đến Cục X đầu tháng này,Hiệp hội của ông sẵn sàng nhận lương hưu và sống một cuộc sống vừa phải. Sau khi biết danh tính, khi muốn đi mua sắm, ông không bao giờ hỏi han con cái hay vay mượn tiền của chúng.

Đôi khi có người ra lệnh cho bố qua điện thoại:

– Bố mặc quần áo vào, mặc quần áo đẹp, đi giày, không đi dép, không dán tất bẩn hoặc đục lỗ. Bố đứng trước cửa, và chúng tôi dừng lại đón bố từ chùa.

Anh ta dừng lại:

– Tôi không cần anh, anh đẹp trai, đạo đức giả. Khi tôi cảm thấy như tôi phải đi xe điện, xe buýt sẽ chạy đến chùa của tôi. Lúc trước ba bà tranh giành chính mình, nhưng hiện tại đã thất sủng, trần truồng chỉ làm bạn với TV. . Hai cô gái nhỏ hơn anh một tuổi, đã từng nâng anh lên như hoa vì anh và cô Chang, hai người phụ nữ cãi nhau mười lần rồi kiện nhau. Giống như đổi đời, hai người phụ nữ từ hôn, bỏ tiền, trôi dạt sang Úc, gặp nhau, trở thành bạn bè, đồng thanh lên án anh “tham lam, nóng nảy ra tay. Họ bắt ba người… Hai Việt kiều cùng nhau vượt sông. Cuối cùng, cô cảm thấy hối tiếc rằng cô sẽ không bao giờ ly hôn để tránh chia sẻ của cải, và bị cấm sống với anh ta cho đến khi cô chết vì hận thù. Cuộc sống của anh trống rỗng, không danh, không tiền, không tình yêu.

Tại lễ Wulan năm nay, ông Kong cảm thấy được tái sinh. Vận mệnh như gõ cửa cuộc đời anh. Sáng sớm đưa con gái út rủ đi chùa qua điện thoại, anh nhiệt tình diện bộ vest chỉn chu, đi giày đen bóng, đội mũ phớt và chiếc ống vàng dẫn sang bên vành nón. Khoe ngoại hình VIP mới. Đã tháo ra, chỉ còn thiếu một chiếc nạng. Tốt lắm, nếu không có sự cố đó chứng tỏ anh vẫn còn khỏe và còn đang hồi xuân.

Năm cô gái cười sau lưng bố:

– Hôm nay bố đi chùa tìm vợ hả bố? Trông bố thật “đẹp trai”!

– Bằng cách đặt thêm những cánh hoa trắng trên túi áo, bố trông giống như một cô dâu mới cưới.

Nó mềm mại, dễ mến và thú vịAnh bôi thêm nước hoa Joop lên đầu trọc, thái dương, râu nhẵn nhụi. Anh thấy gương mặt vẫn rạng ngời và tâm hồn phơi phới. Anh nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ trong buổi dạ hội và ngâm nga guitar trong sân khấu: “Đêm qua , Em mơ thấy mình được cầm đàn từ lâu … ”, nhiều người đã bật khóc .

– Hôm nay mặt trời chói chang. Bạn đứng bên cạnh bố và chụp ảnh. Đẹp nhất là được đứng cạnh bố.

Đứa con gái giống mẹ xấu nhất trong 5 nàng công chúa rồng, cảm thấy bị xúc phạm liền đứng thẳng dậy:

– Bố dừng cái nồi, dừng lại đi Es-bố, con vẫn vậy. rất hào hứng.

Bị động đến tim đen, hắn kêu lên:

– Ta nói giỡn, nhưng ngươi tưởng … Sao giống mẹ ngươi, há mồm liền xỉa xói .– -Tôi Tưởng đơn giản nhưng bố không nên nói chuyện với mẹ. Nhớ bố, chuyện xưa khó quên.

– Đừng đe dọa mẹ. Tôi sợ gì … anh ấy chết rồi. Đôi mắt hình viên đạn bắn vào anh, và chúng bảo vệ mẹ anh. Tro mang di ảnh của mẹ, người ta đưa vào chùa vì thấy hương lạnh và bụi phủ kín bàn thờ trong chùa quanh năm. Họ không biết phải đối xử thế nào với tình yêu giữa anh và vợ, vì khối tài sản khổng lồ làm hài lòng bố mẹ anh, anh buộc phải từ bỏ “mối tình đầu” và lên thuyền với cô. Để tưởng nhớ họ của mình, ông đã đổi từ họ Lê thành họ Cu của vợ mình, và đổi tên thành họ Cù Cung. Vị phu nhân này ẩn chứa sự khinh thường chồng, chỉ là phép lịch sự với chàng sinh viên luật, nhờ của hồi môn mà nắm chắc linh hồn anh ta trong tay. Bỗng một ngày, anh tìm thấy phòng ngủ thứ hai của mình – không phải một mà là hai, ở hai thị trấn trên núi và biển, và đột nhiên hôn mê. Cô đưa ra quyết định:

– Một là “Anh ta bỏ rơi hai người bạn đồng hành này và quay về với vợ con. Tôi đã che tội cho anh ta. Hai là anh ta bỏ đi trong chiếc quần đùi .– –Tình yêu là sức mạnh, anh hét lên trên bàn:

– Em có quyền muốn làm gì thì làm, con sâu cái rựa cũng nghiêng ngả. Quằn quại. Chị thử em lâu rồi, làm gì thì cố lên … Bạn không sợ; nNếu bạn có thể ngồi xuống, xin hãy biết tay tôi …—— cô ấy đã làm được. Anh hơi hụt hẫng khi mất chức giám đốc công ty xuất nhập khẩu. Nhờ sự khôn ngoan phòng the, anh ta đã bơm rất nhiều tiền vào ngân hàng nên về sau anh ta vẫn rất hạnh phúc, sống cuộc sống của hai người vợ như một câu chuyện cổ tích. Đổi đời, cả hai cùng chết, đành phải đoàn tụ vì con cái cùng tên trên đơn bảo lãnh sang Đức du học. Nhìn vào trạm xe điện phía sau bảng quảng cáo âm thanh, trong phòng lo lắng không biết cô Hugh sẽ nghe thấy có người đưa bọn họ về nhà, rồi bỏ lỡ cơ hội, lo lắng cho những đứa trẻ anh nhìn thấy. Huệ ghé tai nói nhỏ:

– Tối nay về đến nhà, anh đợi em ở đầu đường, chúng ta bắt xe điện đến Bahnhof (ga) nói chuyện, nhưng anh ấy ở đây nhiều lắm. Mọi người. Được rồi.

Tim anh đập loạn xạ, suýt chút nữa rơi vào nồi Thái, nó vẫn đang sôi sục vì phấn khích. Ngày nay dễ hơn 40 mà không có ai đi cùng. Anh đang kích động và xe điện đang chạy tới, nhưng cô do dự hồi lâu.

Huệ chạy ra khỏi cổng chùa với chiếc cặp sách nặng trĩu.

– Mọi người kêu tôi ở lại xem hoạt hình và sáng mai về nhà.

– Không liên quan gì đến màn biểu diễn, về nhà nghỉ ngơi đi. Vừa làm chùa, vừa bán đồ suốt hai ngày từ sáng đến tối chắc mệt lắm.

– Tôi thực sự rất mệt mỏi, tôi cũng đã nói rằng nếu anh bỏ qua cho tôi, tôi phải lãnh án tử. — Huê lại cười:

– Em đến muộn nên sợ anh ấy bỏ đi .—— Em không về được. Tôi nói sẽ đợi, cho dù …—— Một nhà thơ già chợt nghĩ đến một dòng: “Dù anh có sai lầm em vẫn sẽ đợi. Người ta khó hiểu vì sao. Nhưng anh không dám nói, cơ hội Trời vẫn chưa đến, anh đi về phía Huế và khoác tay lên vai cô, chỉ còn lại một mình Huệ. Đêm lạnh và dường như cần một lò sưởi. Anh nghĩ nửa giờ lái xe đến Bahnhof là quá ngắn. Hai người ở đó phải được chia thành hai thị trấn khác nhau .— Bạn phải đến Koblenz,Keen, bạn vẫn còn một chuyến tàu?

– Tôi chưa biết, vì vậy bạn có thể kiểm tra giờ tàu ở Bahnhof.

Xe điện nghiêng theo con dốc dựng đứng, nhìn vào trung tâm thành phố Frankfurt tràn ngập màu trắng xanh, vàng đỏ mà lòng như rơi lệ. Cô Hugh đau lòng, khẽ thì thầm như thở:

– Mấy ngày nay đi làm đêm, đêm khuya trở về nhà, lòng nhớ nhà và thương tiếc, tôi mới thấm thía “Cô ơi, Biểu thức “nghỉ học”. Xứ sở lưu đày của anh .—— Anh đầy lòng trắc ẩn:

– Tôi cũng vậy. Một thân cô đơn giữa cuộc đời. Vì vậy, làm thế nào để bạn sống ở đây một mình, bởi vì bạn đến đây khi nào, và làm thế nào bạn đến Đức?

– Tôi đã làm việc rất chăm chỉ giữa những người Séc. Thời điểm tôi biết rằng Bức tường Berlin sụp đổ, tôi đã bị bắt nhiều lần khi tôi đang cố gắng bắt giữ. Để thoát ra, tôi đã dùng hết số tiền tích cóp được sau mấy năm đi làm, thật may mắn. Một người bạn của tôi đã gặp một hướng dẫn viên lưu manh, anh ta cũng là đồng hương, anh ta lừa hết tiền, cưỡng hiếp anh ta và bỏ anh ta trong rừng. Anh ta lang thang trong rừng suốt một tuần và không tìm được lối ra. Anh ta đói và lạnh. Tôi sợ tôi sẽ đợi lũ chó săn. Sau khi lính biên phòng Đức tìm thấy anh ta, anh ta đã được gửi đến một trại tị nạn. Bây giờ anh ấy nửa tỉnh, nửa điên, và rất nội tâm ..—— Vậy anh còn tài liệu gì ở Đức không?

Nước mắt Huệ nghẹn ngào:

– Xin đừng hỏi, tôi buồn buồn tự tử. Hoặc nếu anh về nhà tối nay, tôi sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện. Đời tôi khổ quá.

Ông Kong đã nhìn thấy tài năng của mình. Huệ nghẹn ngào điều gì đó cả ngày không dám nói ra, Huệ nói nhỏ thay cho anh.

***

Tối hậu thư được cài trước cửa phòng anh: “Bố đi đâu thế? Chúng tôi gọi điện nhiều lần. Có một cuộc họp hội đồng gia đình để giải quyết. Chúng tôi sẽ đến vào Chủ nhật này. Cuộc họp được tổ chức tại nhà của bố. ”

Ông Kong buột miệng:

– Ông là bố của con, phải đợi ông ấy quay lại mới được. Ra lệnh cho anh ta .—— Anh ta lo lắng sau khi tuyên thệ. Trường hợp khẩn cấp là gì? Bạn đã bao giờ ở trong một mối quan hệ?

ông nộiNgười sửa sai, con mèo ẩn. Tháng trước, đám cưới lộng lẫy của anh với Huệ có sự chứng kiến ​​của anh và hai nhân viên do Huệ thuê. Anh đã chọn đến thăm lâu đài vào ngày thứ tư trong tuần không có khách du lịch. Bà Huệ cũng chấp nhận chiến thuật “đánh nhanh, rút ​​gọn” để địch không kịp trở tay khi phát hiện. Kẻ thù có thể được nhìn thấy ở mọi nơi anh ta nhìn thấy: các con của ông Kong, cộng với người chồng với bố vợ, bố mẹ vợ, bạn bè, bố mẹ của Huệ. Kẻ thù giấu mặt nguy hiểm nhất chính là lão công tước, mấy năm trước phu quân của nàng đã nhớ nàng! Tung Chee-hwa đọc một tờ báo về dịch vụ xã hội và nói rằng anh ta đã phạm tội trước đây, nhưng anh ta đã không được ủng hộ vài ngày sau đó. Cô lớn tiếng kêu anh:

– Có tội gì, tôi bị buộc tội! Sau khi bị từ chối tị nạn, tôi bị đưa đến Abchiebung (trục xuất), tôi sợ bị ốm. May mắn thay, bạn tôi đã giới thiệu tôi với Joachim Sr. và tìm một luật sư để giúp tôi trì hoãn việc trục xuất. Tuy nhiên, những người hầu ở chung một năm luôn cung phụng mọi thứ mà họ không chịu ký vào giấy đăng ký kết hôn nên ghen tị. Một lần anh ta tìm thấy tấm ảnh cũ của tôi với đại úy lao động người Séc, và cơn ghen nổi lên, anh ta đã mắng tôi, đến Bộ Xã hội và buộc tội tôi đi ăn ở một nhà hàng ẩn náu mà không báo cáo để được bảo trợ xã hội. Tôi đã bị phạt tới 6.000 euro .—— Muốn kết tội anh ta thì phải có bằng chứng chứng minh anh ta bị buộc tội chứ?

– Vâng, tôi đã đi làm và tiết kiệm tiền để gửi về nhà. Cha mẹ nuôi con, và con cái ly hôn trước khi đi làm. Thật bất ngờ, Joachim đã cẩn thận lấy một số biên lai chuyển khoản của tôi, sao chép chúng và bây giờ cung cấp bằng chứng để kết tội chúng. -Khốn khổ lắm, sợ quá chạy đi nhưng anh ấy chưa cho đi xa. Anh đã tìm thấy nó và dám quyến rũ nó. Thứ tựế Thật là nguy hiểm và phải kết hôn ngay lập tức. Anh thương cảm hơn với sự nông nổi của Huệ và hứa sẽ bảo lãnh cho cậu con trai 12 tuổi sang Đức.

Anh ta đổi đời một lần nữa và di tản vào nhà Huế bằng tiền túi của mình. Cô sống ở một thị trấn nhỏ xa nhà và không thể về nhà vì sợ phải từ bỏ công việc trong một công ty đóng gói.

Anh ấy duyệt Internet cả ngày, đọc tin tức, đọc những câu chuyện của luật sư và xem DVD ca nhạc. Huế được ăn cỗ không qua nấu nướng, chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đi làm. Về đến nhà, anh hạnh phúc ôm lấy anh, hôn lên cửa tây rồi ân cần hỏi:

– Em tắm bao giờ chưa? Em đổ nước nóng vào bồn tắm rồi Xoa bóp cho tôi!

Cả hai hôn nhau, hôn nhau, tát nước trong bồn tắm, và chơi đùa như một đứa trẻ. Anh đã tiếp xúc với những người trẻ tuổi hơn mười năm. Bữa cơm tối ở phòng khách, dưới ánh đèn vàng dịu, cô đút cho anh từng thìa cơm. Đến tối, tôi lại đánh vào lưng anh, bóp vai, cưng nựng anh như một vị vua. Hai đứa nhỏ năm xưa chưa từng thích anh như vậy. Cô muốn hát bài hát này trong trái tim mình:

“Anh yêu em, em yêu.” Nếu mọi việc suôn sẻ. Tôi cần em, cưng à. Ấm áp đêm cô đơn … ôi, con đẹp. Don Ve đưa em về, em nguyện … “[1] .—— Anh gọi Huệ là” Bé xinh “. Cô thì thầm:” Em là vị cứu tinh của anh!

Điều duy nhất khiến anh buồn là Huệ năn nỉ Huệ đừng ngủ với anh, anh năn nỉ:

– Đêm lạnh quá, chúng ta cùng nhau nằm sưởi ấm đi, cái máy sưởi 37 độ bao giờ cũng tốt hơn cái máy sưởi gas. Được. Tất nhiên, bạn phải hiểu rằng giấy chứng nhận của bác sĩ là rõ ràng, nhưng Huệ trông rất thông minh, rất trẻ và mạnh mẽ, Huệ nhỏ hơn con gái lớn của ông mười tuổi. Cô Huệ ngủ trong phòng ngủ cho đến khi ngon giấc, có khi Huệ đi cùng anh về nhà anh, chỉ được nửa ngày, cô đã giục anh ra về, sợ nhìn thấy các con.Vòng ng. Khi nhớ lại mình đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt hình viên đạn của mình, bản thân anh cũng có chút hoảng hốt. . Con gái lớn ra mở cửa, chính là như vậy, vậy việc đầu tiên :—— Ba không màng danh dự, nhất định phải nhớ tới mẹ ngươi! Mẹ tôi là một doanh nhân nổi tiếng trong nước, và người mẹ nhỏ bé này là người Cuba, điều này hoàn toàn xứng đáng với gia đình tôi. Bố có muốn thử hồn mẹ không?

– Đối với khuôn mặt của chúng tôi, mọi người ở đây đều biết rằng chúng tôi là kỹ sư, bác sĩ và nha sĩ. Bố biết quá rõ .—— Mẹ kiếp này chỉ dùng quốc tịch Đức của Bố thôi, giấy tờ chính thức thì để đây, rồi đem ra chế giễu, người ta cười tít mũi: già rồi ngu .— Còn nữa Thích ký giấy kết hôn giả cho một người thậm chí có thể nhận được 20.000 Euro. Dám mất chì và cá với mẹ. Ký ăn cho Cọp, bố già tiêu bao nhiêu? Thật là một con hổ khủng khiếp!

Con trai của Ch là nhân viên ngân hàng. Anh ta chỉ biết đồng đô la Mỹ và đồng euro. Làm sao anh ta có thể hiểu được giọng nói tức giận của ông Kong? Anh ta đã cố gắng hết sức và có thể chịu đựng được, nhưng lại xúc phạm cô. Tình yêu của “em bé xinh đẹp” chẳng có gì bình yên cả. Anh ấy dốc hết sức và đập chiếc bàn gỗ sồi trong phòng khách vào tường, và chiếc kính vỡ .—— Đừng đến lớp học của tôi. Tôi đã sống với mẹ cậu hơn mười năm rồi Nhưng ta cũng là người, là người, ngươi quan tâm ta bao lâu rồi .—— Vậy bố quan tâm đến chúng ta cái gì? Ngày xưa bố chạy theo tiền tài sắc vóc, chúng ta học hành ra sao, thi cử ra sao bố không biết.

– Ta mặc kệ, ngươi còn sống, không có nam tử tây chết! Ta đều yêu một người, gả một người, gả cho mấy người, ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng bây giờ ngươi cấm ta. Giờ trong cuộc sống em lo em ngu Em biết người ta làm gì, hoàn cảnh cô ấy khổ quá Cô ấy chăm sóc em bằng tình thương Em không mang theo bằng cấp.Em à, anh nghĩ người thật không hiểu khuôn mặt thật của em, thử nhìn em trong gương đi, trông đẹp quá!

Lời nói cuối cùng của anh ta giống như một thanh kiếm, nhiệt tình hỏi. Tội của anh, mặt xám xịt, dừng lại. Anh yêu cầu họ lặng lẽ nhìn nhau, rời khỏi nhà, lang thang trên đường phố, đến bờ sông Rhine, một mình anh nhớ về quá khứ và nghĩ về cuộc sống đang thay đổi của mình. — Hãy để họ đối mặt với lương tâm của họ. Thật là một điều đẹp đẽ. Cô con gái lớn ở với người chồng Đức thứ ba vừa qua đời nên bà không lo gì. Cuộc sống chưa lập gia đình hoặc chưa lập gia đình của ông Duke mà không có các lớp học đạo đức là bài kiểm tra lớn nhất đối với ông. Những đứa trẻ khác có chồng Việt Nam và đã có thai trước khi kết hôn. Khi đến dự đám cưới của con trai, ông nghe người ta cười đau khổ: “Có bầu mà cưới”

Người con trai út và vợ thứ hai của Đức cảnh cáo: “Đồ giấu ở đâu rồi. Tôi bắt đầu viết di chúc, sau đó vào viện dưỡng lão, an cư lạc nghiệp, có y tá chăm sóc nhưng không ai chăm sóc, cuối đời tìm được “khối tình con” để an ủi họ không chịu rời xa. Trái tim cô đơn, chết đi sẽ có người khóc bên quan tài, tháng nào cũng có người ra mộ thắp nến cắm hoa, tôi trông đợi gì ở những đứa trẻ bội bạc này.

Kể từ khi anh ra lệnh “Đời con không được phép vào đây dạy đời con, từ đó sẽ không còn tình cha con.” Là cha, anh hăng hái trang trí nhà cửa, thay thảm mới, treo rèm mới, đặt vài chậu hoa ngoài ban công. , Hớn hở bước vào: “… giúp tôi với, tôi sẽ đưa cô ấy về. “..” mắng nhi tử dũng cảm thế này mà trong lòng cũng rất hồi hộp, tình yêu muộn màng khiến hắn khó chịu. Anh đã bỏ ra 3.000 Euro để mua vé máy bay từ Hoa hậu Huế về quê đón con trai. Huệ ở bên anh, nhưng Huệ vừa lo cho sức khỏe của anh, vừa mệt mỏi vì bệnh nhân, hai tuần mới về, cô đã dành cho anh một cái nháy mắt đầy ý nghĩa, Nụ cười tình yêu:

– Ngươi phải duy trì sức mạnh đoàn kết chúng ta. Chúng tôi vẫn còn rất nhiều thời gian bên nhau.

Có lẽ để vợ ra về tay trắng, anh ta đã lấy tiền từ một cuốn sách ẩn trong Sparbuch (như “Tuyệt mật”) và đưa cho Huệ 10.000 euro cho bố mẹ, anh chị em của mình. Người thân của anh nhận được số tiền mà anh đưa cho, nhìn bức chân dung của anh về con người cao quý và trang nghiêm này, họ phải cảm ơn trời phật đã cho anh gặp được người hoàn hảo. Huệ đưa con về vĩnh viễn gây ra nhiều rắc rối, vừa lo giấy tờ, vừa tìm trường cho con đi học, vừa phải kiếm việc làm lương cao hơn ở nơi khác để lo cho con. Là một nhà đầu tư ở xa, Huế đề xuất kế hoạch 5 năm đầu tiên: Bây giờ tôi đã có bằng Đức, tôi phải làm việc toàn thời gian (8 tiếng một ngày) để có quốc tịch trong 5 năm. Đức hạnh. Không thành vấn đề.

Tiền trợ cấp xã hội của cô ấy không đủ để trang trải cho mẹ và con. Anh ấy sống trong một ngôi làng nhỏ không có tiệm bánh nên không tìm được việc làm. Cô đi mấy thành phố lớn quay cuồng như cối xay gió, không có thời gian đến thăm anh, tuần nào cũng gọi điện về thăm anh, cô thật lòng đồng ý :—— Chúng ta sống đau khổ như em. Yên tâm, phải sắp xếp mọi thứ và thuê một căn nhà lớn rồi mới có thể sống cùng mẹ con em. Hiện tại, tôi phải ở nhờ nhà bạn bè.

Không thể nói cho tôi biết Huế ở đâu. Tôi cũng không thấy kết quả là Huệ đi chùa. Nước Đức rộng lớn, tôi biết bạn đang ở đâu.

Huệ có hẹn nữa, anh vẫn đợi. Lời bài hát … anh đã mang nó về nhà … bây giờ nó đã thay đổi, hoài cổ hơn: đợi, chờ. Chiếc thuyền ngoài xa bờ … Anh thường sang sông, ngồi một mình trên chiếc ghế dài, bẻ vụn cho chim ăn, và suy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống. Đầu ông đã hói, và cuối cùng mái tóc bạc đã rời khỏi ông. Tấm lưng cong cong, nay có cây mía làm bạn với anh.

Anh ấy yêu những bài thơ của Giyo và biến câu chuyện về Giyo thành bói toán ngày này qua ngày khác, bí mật mong muốn được thấy Chouki và Jintong đoàn tụ, nhưng vấn đề phổ biến nhất trên trang của anh ấy :

Đôi cánh hồng bay b & # 7893 người tuyệt vời. Không còn đôi mắt trên bầu trời

Leave Comments