Doan “My Sister”
admin - on 2020-11-05
Hồ Anh Thái
– Trông cô còn rất trẻ nên tuyên bố: “Tôi đã nghỉ hưu”. Cô vui mừng khôn xiết, từ nhà sản xuất phim tức tốc từ nhà sản xuất ra Hà Nội để làm bà nội của mẹ, bà ngoại – con gái cô phải mổ ruột thừa để đưa mẹ về. Ngay cả trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng, vẻ ngoài vui vẻ của anh vẫn luôn khiến những người xung quanh yên tâm.
Nghe nói anh không còn ở Làng Lừ nữa, nhiều tác phẩm của anh ấy được in ở làng này. Bây giờ mới gặp nhau, Đoàn Lê Bảo đã chuyển đến Đồ Sơn. Vợ chồng chị gái anh mua hai căn nhà mỗi căn hàng chục mét vuông, chỉ cách bãi biển vài trăm mét. Cô uyển chuyển nghe anh nói và rạng rỡ nhìn cô, cô biết anh đã trải qua những khó khăn vất vả khi xây lại nhà. Rồi thỉnh thoảng đọc thơ đọc các tác phẩm văn học của cô ấy, rồi lại thấy cô ấy viết văn dưới núi, nên tôi nghĩ cô đơn lắm. Tháng 8 năm 1999. Gọi điện cho cô ấy ở công viên trước bưu điện Đồ Sơn. “Dừng lại để anh tìm em”, “Thôi, chỉ cần chúng ta chỉ đường, chúng ta có thể tự mình đi vào.” Hóa ra thư viện có mấy trăm thước liền rẽ vào một con hẻm nhỏ. Một làng miền núi thật, mà đã là phố thì còn gì heo hút hơn. Đoàn Lê chăm sóc các bạn trẻ thợ nước phía sau. Ngôi nhà kiểu Nhật đang được xây dựng, có diện tích 500 mét vuông. Cô ấy chỉ cho tôi kế hoạch của riêng cô ấy. Một ngôi nhà Nhật Bản, một khu vườn Nhật Bản, một con đường đá và một hồ đá, vài tháng nữa, không gian Nhật Bản lung linh dưới chân núi dường như là một nơi nghỉ dưỡng thực sự cho những ai muốn thiền định. — Nhà văn Đoàn Lê .
Hai chị em đã gặp nhau và bàn bạc với nhau rất nhiều điều. Còn một chị nữa là Đoàn Thị Tạo, em xem đến nay cũng đã biết giọng Người viết bài thơ này tặng chị Đoàn Lê ngày nào:
Chị ơi. Trời không ngăn nổi sóng gió vào ngày cô sinh ra – ngày cô sinh ra cô đã làm thơ cho bốn mùa buồn, vui, hạnh phúc.Cấp tính ngày xưa-Hãy để Fan Wuxiong rời khỏi thị trường không đứng đắn với một thứ thuốc nhuận tràng động trời. Vào đời Lê. Vì tôi không biết tác phẩm của cô Tao nên tác phẩm của Yue có ở khắp mọi nơi, đặc biệt là khi cuốn tiểu thuyết “Family Tree” biến mất, hoặc khi tôi thấy “My Tao đã viết”, “My Tao nói:”. .. Hai chị em đang trò chuyện, tung hứng, tung hứng, đời sống tinh thần ở đó. Hai ngôi nhà nhỏ liền nhau, một nhà viết tiểu thuyết trên máy tính, một nhà viết thơ bằng bút mực. Bà Lệ thỉnh thoảng đi đóng phim, còn cháu trai thì nghỉ ở nhà tự lo. “Vì sự nghiệp điện ảnh của bà, năm 1962, tôi phải ra Hà Nội để đưa con gái về Hải Phòng chăm sóc phim và đóng phim”, Tao nói. Cô Lệ cười nói: “Rách đóng vai cầm cờ, xem phim không thấy cờ đâu.” Bà Tạo: “Ừ, cười cái cây đi, người ta mới thấy rõ.” Đoàn Lê (Doãn) Lê) theo học lớp kịch đầu tiên từ 1959 đến 1962. Nhiều người trong nghề điện ảnh còn nhớ ngày ấy, cô Lệ dáng người mảnh mai, bạn bè gọi cô Chiu từ lớp, đủ để đi thi vẽ. Cô Quijoo được cô giáo yêu quý vì rất hiền lành, là một học sinh có bài thơ và truyện ngắn trong sách. Heine: Trước đây, tôi rất ngây thơ – may mắn thay, khi những bài thơ của Heinrich Heine được phổ biến, những bài thơ như “Fortune dire” đã được đưa vào các bài thơ của tuổi trẻ Giao tay. Hoa hồng nở – đoán tương lai mối tình vẹn tròn hay dang dở… Rồi cô học vẽ, học vẽ thầy hay vẽ phố cổ từ Hà Nội. Đầu năm 1995, Đoàn Lê tổ chức một cuộc triển lãm cá nhân, trong đó có hàng chục bức tranh sơn dầu. Ảnh hưởng của lão sư rõ ràng, biểu hiện thực có chút lạc hậu, tâm hồn càng ngày càng sâu. Cổng làng, ao cá, đống rơm. Cô gái dưới ánh trăng, cô gái bên suối. Vai trò của ông già. ch & # 7 có thể đúng883; Đặc biệt là hình ảnh Xúy Vân và Xúy Vân cũng như y phục của chàng (lần lượt từ ba, bảy, bảy điểm) biến thành một cơn bão, một cơn bão khát khao trỗi dậy. Tranh của Đoàn Lê cũng rất thật đối với bạn, dường như mỗi bức tranh đều cố gắng kể một câu chuyện, đó là sức mạnh và nguồn cảm hứng của cả một nghệ sĩ và một nhà văn.
Quay lại cuộc thi Kiều thời học sinh. Nhiều người vẫn nghĩ “Bội hoa” là bài thơ đầu tay của bạn?
– Không, bài thơ in đầu tiên là bài làm của thầy TôHà hồi cấp ba. Anh Tô Hà học mấy lớp, sau khi tham gia luyện tập quân sự, anh làm được bốn câu thơ đầu, cô viết tiếp bốn câu thơ. Nói cho vui thôi, nào ngờ ít lâu sau Tố Hà lại cầm bút viết một bài thơ mới.
Đoàn Lê, tốt nghiệp trường điện ảnh, bị đoàn phim gài bẫy. Đến lúc đó, hầu như tất cả các phim đều có thể chiếu, chỉ cần không có vai nào là chúng tôi có thể hoàn thành đủ công việc quay phim. Cô chỉ đóng vai phụ, vai có logo. Cho đến năm 1976, Doãn Lễ là nhân vật chính duy nhất trong số các giáo viên của bộ phim “The Notebook”. Khi tôi nhìn thấy cuốn sách này trên trang, tôi vẫn giữ ấn tượng ba bốn lần. Một khóa học thú vị và rõ ràng. Một học sinh độc nhất, sự ủng hộ chân thành từ bạn bè của cô. GS Đoàn Lê ngọt ngào để lại ấn tượng sâu sắc. Đoàn Lê phải chuyển sang bộ phận thiết kế của studio. Nhiều cảnh quay tại chỗ yêu cầu cảnh phải thay thế cảnh thật. Cảnh nhà phố phảng phất phía xa, khung trời ngoài cửa sổ, cảnh cánh đồng. Đoàn Lê tham gia thiết kế tất cả. Liễu yếu bóng vía, chắc người phụ nữ nào ở phim trường Việt Nam không chịu đứng trên giàn giáo đủ cao, cầm chiếc bình xịt màu nặng 5 kg xịt lên trời, xịt như chị. Cô ấy ngọt ngào nhưng bướng bỉnh, mảnh mai nhưng đầy nghị lực, đã qua những năm tháng khó khăn nhất Quả bom rơi trúng đầu và cuộc đời cô ấy bủa vây. Tôi cảm thấy thất vọng và muốn dừng trò chơi,# 7883; Thi đầu vào trường nghệ thuật, studio không buông tha. Cô đã nộp đơn xin làm phóng viên của báo Laodong. Cô đã làm việc được một tuần và hãng phim buộc phải quay trở lại. Ngành điện ảnh chưa buông tha, không còn thiết kế, cô chuyển sang viết kịch bản phim rồi làm đạo diễn, tuy đã nhận lương hưu nhưng hai nhiệm vụ vẫn đang làm.
* *
Những tác phẩm điện ảnh của Đoàn Lê để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Kịch bản cô viết ngày đó, sau khi bị đạo diễn đánh lừa, chứng tỏ phim không dở nhưng cũng không hay hơn phim đương thời. Nhìn ánh bình minh đầy sóng gió, kẻ đến … trở nên lạnh lùng.
Cho đến đầu năm 1988, anh đọc cuốn tiểu thuyết mới xuất bản “Gia phả” của mình rồi biến mất, càng đọc càng thấy chán. Dường như lâu nay tôi đã hiểu lầm ai đó. Cuốn sách này chứng minh khả năng đổi mới trưởng thành. Sắp xếp các hàng nhân vật cẩn thận, và khéo léo dệt mê cung nhân vật để đến đích. Nhân vật của anh không chỉ là một số phận cá nhân sống động, mà còn là một dòng họ. Không dễ để tạo ra một nhân vật – tập thể này mang đầy tâm hồn của nhân vật, khiến cho số phận nhân vật và đường cong phát triển của vận mệnh khá phức tạp. Một điều nữa của cuốn sách đàn bên trái là lưỡi gà là thứ ngôn ngữ nhẹ nhàng, hài hước, tiếp tục được sử dụng trong các tác phẩm văn học sau này của Đoàn Lễ, nhưng không có điều kiện để thúc đẩy sự phát triển của bộ phim. Thay đổi khuôn mẫu là điều không thể không làm. Kể từ đó, tôi thận trọng hơn với đồng nghiệp của mình. Người viết có thể làm không tốt, nhưng nếu vẫn cầm bút, tràn đầy nhiệt huyết, vẫn không coi thường tác phẩm của mình, thì chúng ta còn hy vọng, nói cách khác, chúng ta không thể duy trì.Sự thiên vị của thẻ.
Vì gia phả, hai chị em trở nên thân thiết. Tôi đã xem rất kỹ tác phẩm mới nhất của Đoàn Lê. Văn chương người này. Luôn ngọt ngào và hài hước. Ở một ngôi làng ngoại ô thành phố, vẫn còn lưu truyền một câu chuyện thời thượng, giống như một đoạn trích trong tiểu thuyết trước: Đất làng, nghĩa địa làng, cảnh đẹp làng, chiếc giường đôi của chùa xóm. Có làng nào như thế này làm phiền bạn không?
– Không chỉ đáng lo ngại, mà còn ấn tượng. Có rất nhiều nhân vật kỳ lạ trong ngôi làng đền thờ này, và có rất nhiều điều tuyệt vời để viết về.
– Nghe nói bạn đang đăng lại những cuốn sách đàn còn lại, có lẽ bạn nên để phần cuối của một số tập truyện ngắn ở một ngôi chùa khác, chẳng hạn như phần cuối gia phả?
– Không, để hoàn thành hai cuốn tiểu thuyết còn dang dở, tôi sẽ viết cuốn này. Nó chưa thực tế, và vai trò vẫn tồn tại.
Nhân vật thật vẫn tồn tại. Như đã nói ở trên, vai vế là dòng chính của gia đình. Gia đình này may mắn (hay không may mắn?) Có tổ tiên là người nổi tiếng. Bao nhiêu xung đột, kiện cáo, xung đột và xung đột xảy ra ở đó. Ai cũng muốn xé xác những người nổi tiếng vì mình. Do mất đi những người lãnh đạo, cuộc xung đột đẫm máu luôn có nguy cơ bùng nổ vì thực tế là những đứa trẻ và trẻ em bị coi như những người nhập cư và những đứa con hoang do xung đột về vị trí của nhà thờ họ. Loạt phim về gia đình nhân vật đầy màu sắc và đôi khi thậm chí là truyền thuyết hiện đại, bao gồm mọi chi tiết sống động của cuộc sống hàng ngày. Với Motu và mẹ, đây là vai diễn trong sáng, ngây thơ nhưng có thể chống trả quyết liệt khi cần. Bên cạnh những cô hầu bàn họ Trần như Ba, Ngọc Đường, Tý,… là nhân vật gian xảo và trắng trợn, quỷ quyệt và độc ác, mưu kế thâm hiểm.
Cuốn sách này có nhiều yếu tố tự truyện. Không thể ngờ nữ chính Doãn Lễ lại là Keueu mảnh khảnh, phong trần đến từ phim trường, một ngày kia cô lao đến7847; Để bảo vệ chồng con – một người trong số họ đã hung ác cầm dao rượt quanh nhà. Suy luận tâm lý kiểu đạo diễn: Bà ta cố tình khoác lên người con gái chiếc áo sơ mi xộc xệch, một chiếc áo màu đỏ như máu với hàng cúc kim loại màu bạc, để tăng cảm giác rùng rợn khi cô bước ra khỏi nhà. Đường trước. Bạn không sợ một người như vậy sao?
– Thật đáng sợ, nhưng tình huống này khiến tôi quặn lòng.
Nếu bạn tiếp tục phân tích bản thân trong cuốn sách đằng sau gia phả, tôi nghĩ bây giờ tôi phải quay về quá khứ. Có một vai trong “Xóm Chùa Giường Đôi”, Đây là một truyện ngắn sâu sắc và thấm thía, việc sát nhập trong nhà thường nằm ngoài ý muốn của con người và đôi khi không thể biết trước được. Cuộc đời của vợ chồng Mơ-Tu đã trải qua nhiều ngã rẽ. Hôm nay, tiếng thở dài vô thường khiến người ta nhớ đến tính cách của đứa con thơ ngây. Mặt khác, những người có ba đầu và sáu tay cũng đổi màu. Tiếp tục viết là một gánh nặng tâm lý và một thách thức rất lớn về tinh thần và thể chất.
Lúc đó, tôi không biết Dogan Le đã rời làng, tôi đến thăm cô ấy trong căn phòng mà cô ấy vẫn đang vẽ tranh, những bức tranh sơn dầu nằm rải rác khắp nơi. “Dạo này anh có vào đây vẽ không?”, “Chỉ vẽ thôi”, “Không viết nữa à?”, “Nghỉ một chút để vẽ. Viết văn xuôi thì đau mà thấy ghê.” Nhà văn Nguyễn Thị Ngọc Anh trong “Tác phẩm mới” Khi đăng câu chuyện về nghĩa trang nông thôn của Đoàn Lễ trên tạp chí, anh ta nói với tôi: “Doãn Lễ nghi ngờ mình bị ung thư trong người. Thật là kinh khủng cho người bệnh mà dám viết truyện ma”.
Nghĩa trang Caicun và con ruồi nằm trong câu chuyện ma thuật của Dornle. Trên thực tế, trong câu chuyện kỳ lạ nhất của nó, vụ gây hấn thực vẫn chỉ ở trong ảo. Hình ảnh ảo kỳ lạ duy nhất chỉ thay đổi góc nhìn của thực tế. , Không phải là yếu tố quyết định và quyết định hiện thực của nghệ thuật. Từ Nghĩa trang Caicun đến C&O, hình mẫu con người trên thế giới vẫn còn nguyên vẹnTôi từ chối anh ta. Con ruồi đã hoàn toàn bị đứt lìa, nhưng con người “liều mình” trong lĩnh vực ruồi, và đoàn ruồi cũng giống như con người. Trên đời, con người phải là loài động vật hàng đầu, sống một cuộc sống hoàn hảo, và điều quan trọng nhất là những sinh vật như con người luôn tự hào về điều đó?
– Những câu chuyện tuyệt vời này có mang lại cho tôi nguồn cảm hứng khác thường không?
– Có lẽ thú vị hơn, bởi vì cuộc sống mở ra từ một góc độ bất ngờ. Tóm lại, tôi thích viết cái này. Đó là một cậu bé với một bức chân dung trong nhà của mình, một bức chân dung khỏa thân của một cô gái vô danh. Bức tranh này đã biến mất cùng bạn gái vào một đêm mưa. Hóa ra cô bạn này chính là con gái của người trong ảnh, cô đã trả lại bức ảnh cho người mẹ đang hấp hối của mình. Xuyên về quá khứ chỉ là một thời gian ngắn, khoảnh khắc tồn tại bỗng nhiên bị ảnh hưởng bởi trải nghiệm du hành xuyên thế giới tươi đẹp và thăng tiến cùng thời gian.
Tôi muốn, nhưng ngôi nhà vẫn còn hỗn loạn. Tôi hy vọng cuối năm nay nhà vườn sẽ hút hàng. Một đống tranh cũ nằm trên chiếu .—— Bạn còn thơ không? Cũng giống như hoa, tôi sẽ hái khi chúng nở.
Cô cho tôi xem bài thơ cô viết gần đây.
Ngoài hiên trời mưa, Tí tách nguồn ra lối đi.
Núi làng rất mềm. Khói chiều. Bài thơ của người hàng xóm đang yêu khắc con diều trên vách đá. Chợt nghe tiếng bước chân … lá trong rừng.
Sau khi quay xong Thiên đường từ Hà Nội, tôi đang chuẩn bị mở thêm một Thiên trường cho đài truyền hình Hải Phòng. Một người phụ nữ hoạt bát, cho dù muốn “ngự” trong chùa núi, sau khi chết cũng muốn yên thân, nhưng vẫn không yên. Cơ thể này là của …—— Bạn đã xem danh tính thực sự của mình chưa? họa sĩ? giám đốc? Được chứch? bài thơ? Hay một nhà văn? – – – Tôi không biết. Đôi khi tôi phải làm thơ, đôi khi tôi phải vẽ, đôi khi tôi phải viết, điều đó tùy thuộc vào tâm trạng của tôi. Bạn là nhà văn, bạn là văn xuôi, hay nhất.
*
* *
Tôi nhớ ngày tôi đứng cùng bàn với bạn. Chỉ nhà cho Đồ Sơn. Khi bạn muốn nghỉ ngơi hoặc viết gì đó, hãy xem. Cho con trai xem câu chuyện ngồi xuống gần đây, viết một số truyện ngắn mà cô gửi cho nhà in, và viết hai kịch bản cho bộ phim được chấp nhận. Tôi mừng cho bạn, nhưng khi bạn quay lưng bỏ đi, tôi luôn cảm thấy buồn. Khi ra Đồ Sơn thăm bà, thấy tài sản của bà thành hình, nhưng khi ra về tôi thấy buồn. Nó giống như nhìn một người chị nổi bật sống một cuộc sống xa nhà. Mỗi lần như vậy, cô Tao sẽ bất ngờ thốt lên: Chị ơi!
*
* *
Con ơi, sao con chỉ là ảnh? Hình ảnh đã nghe thấy gì? Còn nói gì được ngày giỗ đầu, giỗ chạp đưa bát cơm cho em, chưa bao giờ em nấu một bát cơm để em chua xót! Đứa con của bàn thờ, ngọn nến hồng nhỏ, hãy đốt trái tim khô héo của bạn thành tro! Bao đêm mẹ vẫn đợi, tiếng con gọi … Những đứa con nơi ấy lạnh lùng, sao chỉ còn là hình ảnh? Cho đến tận cùng nỗi đau, kết quả của tình yêu say đắm và lãng mạn thời chiến cuối cùng cũng về trời. Những năm gần đây, Đoàn Lê dành tâm huyết để viết cuốn tiểu thuyết tự truyện Đường lên thiên đường. Tôi đã đọc bảy chương đầu tiên. Cô kể câu chuyện ngày trốn bố mẹ để lên Hà Nội học lớp diễn viên điện ảnh Hải Phòng. Sau đó, khi anh làm việc trong ngành và gia đình của mình, nhiều sóng gió ập vào đầu anh. Cô ấy không ngại ngùng hay lảng tránh, và tự mổ xẻ bản thân khi gây mê. Nhiều cây bút nữ khác cần bắt tay nhiều thứ. Nhưng tôi có thể viết. Có lẽ chỉ điều này thôi cũng có thể chúc mừng bạn.
Hiện chị em vẫn giữ liên lạc qua email. Hai bà già này trông rất đẹp traiCô viết rằng họ đến Đồ Sơn chơi với chúng tôi, tự xưng là những bà già. Tôi lại nói đùa rằng có hai bà già ở “trại cá sấu” này. Trong lần nguyệt thực vào tháng 7 năm 2009, chúng tôi mời mọi người trở lại biển để chứng kiến nguyệt thực không quá một thế kỷ. Rồi cô hăng hái viết truyện ngắn “Chờ nhật thực”. Tôi gửi tin này cho báo Tuổi Trẻ cuối tuần này và nhận xét: “Kể từ khi xảy ra hiện tượng nhật thực hiếm gặp vừa qua, người viết đã kể rất nhiều câu chuyện tình yêu của những cuộc đời ở hai phương trời khác nhau, trăm năm nữa sẽ có. Một lần nhật thực khác. Các yếu tố kỳ quái được sử dụng để nâng cao cảm giác thực tế và câu chuyện.
Trước khi xảy ra nhật thực, nhà văn Đoàn Lê đã hẹn một người bạn tham gia sự kiện này tại nhà riêng. Nhà chị ở chân đồi cạnh bãi biển Đồ Sơn, tấp nập người về, người vắng nhưng giờ tôi mới biết chị viết truyện ngắn về nhật thực.
Đoàn Lê sinh năm 1943 tại Hải Phòng , Bắt đầu sự nghiệp diễn viên điện ảnh, cùng lớp với Trà Giang, Lâm Tới, Minh Đức, Thụy Vân … rồi dấn thân vào công việc biên kịch, đạo diễn và vẽ tranh – Cô Kiều tổ chức cuộc thi vẽ tranh giữa các bạn họa sĩ “Tiểu thuyết” “Gia phả” đoạt giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1989, tác phẩm đã được dịch tại Hoa Kỳ và Thụy Điển. Cuốn tiểu thuyết tự truyện “Đường lên trời” của Đoàn Lê cũng sẽ sớm được phát hành, nếu các bạn không đọc vài dòng tiểu sử và đọc truyện ngắn này, Bạn có thể tưởng tượng rằng đây là một cây bút nữ mới trong số những cây bút U-30 của cô ấy.
Cô ấy gửi email lại, vẫn đùa như thường lệ: giá trị nhất là cụm từ U-30 .— -Tôi vẫn chưa muốn kết thúc bài viết về Đoàn Lê ở đây, viết tiếp đi, có thể có những chi tiết nhỏ thú vị Cách đây mấy năm Hội nhà văn Hà Nội tổ chức một chuyến “Về với Sơn”, sau khi đến nơi thì tình cờ lên tàu Trong lúc làm thủ tục bay, một nhóm trai tráng U-80 tuổi như Hoàng Tiến, Dương Tường, Hoắc Quốc Hải … vội nhảy xe máy vào viếng bà cụ.vừa rồi. Chẳng trách người ta nói rằng từ những năm 1960 đến 1970, Đoàn Lê là người trong mộng của một thế hệ nghệ sĩ. Nhà văn Hoàng Tiến (Huang Tien) đi xe máy đến khúc cua giữa Bãi Một và Bãi Hai rồi trượt xuống đồi. Người viết một đi không trở lại mà quyết tâm tiếp tục đến thăm ngôi nhà xinh đẹp này. Cô ca sĩ mở cửa bước vào, nhìn thấy máu me nhà văn thì kinh hãi. Ôi anh trai tôi, anh đang làm gì vậy? Vị bác sĩ người Hoa chăm sóc thuốc rất tốt, ăn nói khéo léo, thậm chí còn mua một chiếc áo khác để người viết thay.
Các nhà văn U-80 đến sau sẽ luôn cọ xát với nhau. Một chút ghen tị. Tôi chảy máu, sao tôi không bị ngã và được Doãn Lễ chăm sóc như anh Hoàng Tiến của tôi.