Mốc thời gian
admin - on 2020-11-06
Nguyễn Đông Nhật
Tôi xin chào tạm biệt các bạn lần thứ hai và có thể là lần cuối cùng. Đê chắn sóng tôi xây để bảo vệ trái tim mình đã trở nên vô dụng. Giờ đây, một quãng thời gian dài, tôi chỉ có thể hàn gắn bằng một khoảng dừng chân chậm rãi và xa xăm nơi con ngõ mà tôi giấu kín lòng mình. – Cô ấy đi trong ánh sáng. Bức tường do chính cô ấy tạo ra kết nối tôi với chính mình. Không gian .—— Tôi không biết bạn gặp phải chuyện gì. Hy vọng bạn cảm thấy an toàn trong cuộc tìm kiếm này. Nhưng tôi có nghe thấy nhịp tim hoang mang của anh trong gió, tiếng nhạc mơ hồ và ánh sáng mờ ảo của hạnh phúc vẫn hứa hẹn? Nhưng kỳ lạ thay, trong bóng tối ẩn chứa niềm vui vừa ập xuống, tôi đã tình cờ tóm được manh mối của Theseus khi bước vào mê cung. Tôi chợt nhận ra rằng con quái vật không là gì khác ngoài cái bóng mà nó đã phủ lên trong nhiều năm. Tôi tin rằng bạn cũng nắm giữ sợi dây này, ai cũng phải tìm thấy chính mình khi bước vào ánh sáng. Trời cũng sắp tối.
*
Nó đã đóng cửa vào sáng hôm đó. Tại tôi và bạn. Cũng giống như niềm an ủi đau đớn nhưng nhẹ nhàng của mỗi chúng ta.
Một ngày trải qua những đám mây đen của một ngày khác Tôi cả hai bạn đều biết quá khứ và quá khứ của ngày hôm nay.
14/11/2002