Cô gái bại liệt viết thơ bằng miệng

Zhu Xian

– Ngôi nhà nhỏ của Nguyễn Thixiang nằm ở cuối khối 8 ở làng Ham, xã Huanglou, huyện Tanyang, tỉnh Rồng Phúc. Niềm hạnh phúc khi sinh ra cô con gái xinh xắn cách đây hơn 30 năm sẽ chẳng còn bao lâu khi lớn lên, chân tay co rút, ngồi không được.

Mặc dù cô nhận ra rằng mình không giống như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng khao khát khao khát của cô vẫn cháy bỏng ở Hồng Kông. . Cô nhớ lại: “Năm 5 tuổi, được mẹ đưa đi chơi, thấy mấy đứa trẻ gần đó chơi mà thương cảm, cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ có bạn bè.” Thương mẹ là vậy, nhưng mẹ Chen Xiwen (Trần Xiwen). Thi Mạn) không thể giúp cô ấy. Ảnh: Zhu Xianen (Chu Hien .

) Về phần mẹ của Hong, khi nói về hoàn cảnh gia đình và đứa con gái bất hạnh của mình, bà đã gạt vạt áo và gạt đi những giọt nước mắt gần như vô hình: Tôi nghèo. Nhưng nhìn thấy một đứa trẻ như thế này, tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi gom góp một số tiền và đưa cô ấy đến bệnh viện Hà Nội để điều trị. Bất cứ ai nói với gia đình đã hồi phục rằng anh ta có thể chữa lành họ sẽ đưa họ đến đó. Tuy nhiên, dù đã đưa con chạy chữa khắp nơi nhưng bệnh tình vẫn không khỏi, gia đình đã nghèo nay càng nghèo hơn. -Gia đình cả ngày chỉ ăn cơm và sắn nên đứa con thứ 5 của bà Mẫn chết vì say. Ông Hồng cha sớm qua đời vì bệnh hen suyễn. Ngay từ năm 14 tuổi, cô đã phải rời xa gia đình để đi làm thuê kiếm tiền gửi về cho mẹ chăm sóc các em. Tôi chỉ có thể gửi chúng qua đường bưu điện.

Ruan Thihong viết thơ với những cảm xúc chân thành và trong sáng mỗi ngày. Nhiếp ảnh: Zhu Xianen. Cô ấy dành nhiều tình cảm cho bản thân, người thân dành nhiều tiền để mua đồ thừa, cô ấy dành dụm mua giấy và tem, cho em gái đi làm. Thời thế cũng khó khăn lắm, vì công việc ai cũng bận như nhau nên chị đành dừng lại, suy nghĩ nhiều rồi tính chuyện viết lách.

Đối với người bình thường, học từ vựng đã khó nhưng đối với Hồng còn khó hơn rất nhiều. Cầm bút vào miệng đã khó, viết còn khó hơn nhưng dưới sự hướng dẫn tận tình, quyết tâm của người mẹ già, sau hơn một năm học, con gái chị không chỉ viết được mà còn biết viết. Viết thơ và vẽ tranh.

Không chỉ vậy, Hồng còn biết mặc quần áo như người bình thường, chỉ khác là mọi việc đều làm bằng miệng.

Gần 400 bài thơ do Hồng ồ viết đầy các trang. Nhiếp ảnh: Zhu Hien

Khi Hồng vô tình được một người bạn đọc một bài thơ, trong anh đã bùng cháy niềm đam mê thơ. Độc giả nghe Hồng thấy nhớ đời và tủi phận. Từ đó, cô bắt đầu sáng tác nhạc.

Nàng mê thơ, Hồng vội làm thơ, tưởng như ngày mai không viết được. Mọi cảm xúc vui buồn đều được thể hiện trên trang. Bà Mẫn không kìm được xúc động khi ngồi nghe cô con gái yếu ớt đọc những vần thơ chân thành. Nhưng một hôm ở Hồng, tôi thấy Hồng viết gì đó rất lạ. Càng đọc, tôi càng say, và tôi không nghĩ bạn bè mình lại viết được những vần thơ xúc động như vậy.

Hiện tại Hồng đã có gần 400 bài thơ và đã đăng nhiều bài. Ngay cả khi cô vẫn háo hức xuất bản một tập thơ, đó quả thực là một ước mơ không thể đạt được của cô gái trẻ khuyết tật, bởi số tiền trợ cấp hàng tháng cô nhận được chỉ 500.000 đồng, không đủ để nuôi hai mẹ con. Uống rượu và uống thuốc.

Mong muốn lớn nhất của Hồng bây giờ là dành dụm tiền dọn dẹp sân để mẹ đi lại dễ dàng hơn khi về già. Hiện tại chỉ có hai mẹ con ở với nhau, anh chị em đều có gia đình riêng, nghèo khó nên vô ích.

Leave Comments