Dòng sông vẫn chảy

HàNgọcVân

– Nội tâm tôi bình yên, giá như bố tôi có thể nghĩ như tôi bây giờ thì có lẽ bố không cần phải khổ sở, vì căn bệnh này đã hành hạ bố từ khi Tuấn lọt lòng. — Tuấn mất mẹ, hay mẹ anh vẫn còn sống nhưng là một đứa trẻ mồ côi, sự ra đời kỳ lạ này đến từ đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của bố anh.

BaTuấn, một quân nhân xinh đẹp và hiền lành. Mặc dù không được học hành nhiều ở vùng quê khi còn nhỏ nhưng anh được rất nhiều cô gái quê yêu mến, và mẹ Tuấn (một cô gái quê xinh đẹp với nụ cười ấm áp) đã bị anh cuốn hút sâu sắc. Hai người yêu nhau được một thời gian thì hết nghĩa vụ quân sự, anh về quê cưới một cô gái nông dân xinh đẹp. Khi đó, đám cưới của đôi trẻ ai cũng vui mừng, Bart là người hạnh phúc nhất, sau mấy năm qua nét chữ cẩu thả, anh cảm nhận được tình yêu của cô dâu ngọt ngào, và giờ anh đã có người yêu. Trong vòng tay của cô, anh cảm thấy ngây ngất. Tuy nhiên, chính đam mê và tình yêu của anh đã đẩy trái tim anh vào bi kịch, và trái tim anh không ngừng kêu ca trong trái tim rỉ máu. Vì vào cái đêm thần thánh đó, khi đến gặp anh ta phát hiện vợ mình không còn trinh trắng nữa. Trong đêm tối khủng khiếp, vợ anh ôm mặt hút thuốc khóc nức nở.

Đêm đó, anh không bao giờ nói chuyện với vợ nữa, lòng anh bất giác lặng đi, gió đêm vẫn lồng lộng trên cánh đồng mênh mông, lòng anh khép lại vĩnh viễn. Sau bữa cơm lặng thinh, hàng ngày nước mắt vợ vẫn thấm đẫm từng bát cơm. Khi Tuantuan chưa đầy một tháng tuổi, khuôn mặt không chút nụ cười và sự im lặng lạnh hơn cả gáo nước lạnh khiến vợ anh bỏ đi. Ngày tháng trôi qua, tính cách ngây thơ của cô ấy là như vậy. Lớn lên trong một ngôi nhà thiếu vắng tình thương của cha và mẹ. Bữa ăn luôn yên tĩnh vào buổi sáng hoặc buổi chiều. Mỗi khi lên men trong người, Tuấn còn nhận thêm những cú đấm trời giáng. Những lúc như vậy Tuấn thường chạy ra bờ sông lặng lẽ nhìn dòng nước chảy rồi khóc thương cho số phận, nước mắt lặng lẽ rơi ngày qua ngày khiến gương mặt Tuấn có phần mỉa mai. Riêng tôi.

Tuanzi không biết học hành, vì còn nhỏ, ba lần phạm lỗi ngoài đồng, bạn bè ngày càng ít đi, thú vui duy nhất của Tuanzi là ngồi bên sông ngắm sông. Dưới bóng mặt trời lặn, đối với anh, dòng nước chảy giống như một người bạn lắng nghe anh nói và mang niềm tin vào đại dương bao dung của anh.

Trưởng nhóm lớn lên trong một buổi chiều như thế, lòng đau theo về quê, khi biết chuyện gia đình bất hạnh, trong lòng không đau, chỉ thấy buồn cho cha. Khi lớn hơn, anh ta ngày càng uống nhiều hơn một mình. Đôi khi, trưởng nhóm nghĩ rằng nếu trưởng nhóm đi bước nữa, chừng nào già đi, chỉ cần có người chia sẻ với mình thì sẽ không buồn, trưởng nhóm rất vui, nhưng chưa bao giờ làm được. Ra đồng, về nhà lại chìm vào tửu sắc, có khi chưa uống rượu đã hút thuốc nhìn đi chỗ khác. Nhìn bố như thế này khiến lòng tôi rất đau. Không buồn, không vui.

Không ai trong xóm chơi với Tuấn, có thể do khuôn mặt Tuấn lạnh lùng, khó nói, chỉ có Ly là vẫn hay cười với anh, cô gái trong gia đình đã lớn lên với Tuấn từ nhỏ. Khi anh buồn, cô thường đến bên anh, nhưng cái đầu luôn lạnh lùng. Anh sợ sẽ buồn nhưng Ly quay lại thì anh lại âm thầm hối hận, trái tim anh như đã hóa đá, nhưng không cưỡng lại được quy luật của tình yêu, anh biết điều đó từ lâu rồi. Lòng tôi vẫn mong mỏi được Ly quan tâm chu đáo. Vì vậy, khi Ly báo tin, mặc dù lúc bên Ly anh thờ ơ nhưng tim anh như bị ai đó bóp nát, âm thanh rơm rớm trong miệng dường như không thể phân biệt được. Với ai …—— Ở làng tôi, các cô gái chỉ có thể giữ được sự trong trắng thực sự của mình khi sống và làm việc trong làng, nhưng khi đến thị trấn, họ như những chú chim sáo bay đi mãi mãi. Dù có quay lại, họ cũng không còn là những người phụ nữ nông dân ngày xưa. Lily không đẹp nhưng sứ mệnh cô gái nông dân hiền lành dịu dàng bớt đi sự cô đơn, bị bỏ rơi mà cô sắp phải ra đi.Tuấn thấy trên tay có vật gì đó chặn lại không ngăn được.

*

Ngày mai Ly đi, tối nay Tuantuan rủ Ly ra bờ sông ngắm dòng sông hiền hòa lần trước. Lai cười:

– Lần trước nói cái gì, đi tới đi lui.

Cái đầu không cười khi nghe Lài nói, tôi biết Lài sẽ biến mất vĩnh viễn Cánh đồng và cơn mưa mùa hạ không ngăn được Ly, cũng như bao cô gái ở xóm nghèo này. -Tuấn ngồi thẫn thờ bên mép nước không nói lời nào Ánh trăng sớm soi bóng sông bạc, trên người không một vết tích, giống như cây roi cha dùng khi say rượu khi ngồi bên dòng nước, nhưng Đêm nay tim anh đau. Lai đưa tay dội nước, nước lạnh vuốt ve tay Lai, cô cười:

– Nếu có người bảo ở lại thì tôi không đi. — Anh muốn Ly đi hả anh? Lai nói giọng không đùa, thật đáng tiếc.

Lần này trưởng nhóm nói, nhưng lời nói của hắn không khớp với câu chuyện. – Sang đó thử kinh doanh, nghe nói chăm chỉ sẽ giúp gia đình rất nhiều.

– Mọi người đều biết đây là lý do tại sao tôi đến đó. Giọng Ly có chút phản đối nhưng sau đó cô nhẹ nhàng nói: Anh không có gì để nói, hẹn gặp lại sẽ mất thời gian.

– Anh … anh, Tuấn nghe giọng mình như nghẹt thở, thực sự đêm nay anh muốn nói rất nhiều với Ly, muốn nói hết nỗi lòng của mình nhưng không dám, anh và em. Bố tôi mới đi làm được vài ngày tháng, cuộc sống bấp bênh, tôi mang trong mình nỗi đau không nguôi, không thể nói hết nỗi lòng, người rời quê lên thành phố sống phức tạp không khó. Trong lòng Tuấn trăm lần thổn thức nhưng cuối cùng anh cũng có thể nói với Ly điều anh muốn nói nhất.

Trưởng nhóm khó nói mà chỉ nghe thôi. Sau đó, Lý vỗ tay cười:

– Tưởng tôi nói gì đó nên bước về.

Tuấn không bao giờ quên được tiếng cười của Ly đêm đó, nhưng Ly vẫn chưa về. Mấy năm sau, chị lấy chồng, ở trên phố, chỉ có Tuấn ở lại thâu đêm, ngồi bên sông nhớ lại tiếng cười hồn nhiên của cô gái quê. Anh uống nhiều hơn, không còn la mắng, đánh đập anh như hồi còn trẻ nữa, bây giờ anh choáng váng, khóc rưng rức, nước mắt lưng tròng khiến anh đau lòng. Trước giờ tôi luôn nghĩ bố ghét mẹ nên khi bị đòn roi không bao giờ khóc lóc, bỏ chạy, tôi cảm thấy rất đau đớn vì nghĩ như vậy có thể giải tỏa được nỗi tức giận trong lòng. cha. Và nó có thể bù đắp phần nào những lỗi lầm của anh, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên đôi mắt nhăn nheo của bố, anh mới biết rằng mình yêu mẹ nhiều lắm. Trên đời này là tình yêu, đong đầy thì không nói làm gì, nhưng nếu nó vỗ cánh thì sẽ lao vào lòng người vô cùng. Khi Ly không về, Tuấn cảm thấy rất buồn, nhưng không trách Ly, mặc dù vẫn bị thu hút bởi tiếng cười, lời nói của Ly. Vì biết nơi này nên Ly hạnh phúc trong vòng tay của một người có thể chăm sóc cô cả đời. Yêu một người thì không nhất thiết phải là người đó, tôi đã hiểu điều này ngày Ly không bao giờ quay lại, nhưng tiếc rằng bố tôi không hiểu nên những đắng cay của tình yêu cứ hành hạ trái tim tôi. M .

Một mùa hè mưa tầm tã, cha anh qua đời, anh đặt tấm ảnh của mẹ lên mộ mẹ, mong rằng nơi nào đó xa xăm, nụ cười trên tấm ảnh của mẹ có thể giải tỏa trái tim tan nát của anh. . Riêng tôi, mỗi chiều vẫn ra sông ngắm dòng nước chảy Kỷ niệm cuộc đời trôi theo dòng nước Nghe lòng thanh thản, mai nắng mai một ngày mới. Khởi đầu.

Leave Comments