Lun (1/2)
admin - on 2020-11-10
Đỗ Tiến Thụy- Cô nghiến răng khóc. Nước mắt rơi trên hai mái đầu cháy nắng. Cuộc sống của anh ấy đã kết thúc. Nhưng còn hai đứa trẻ mà họ cam kết? Nếu cô ấy là một góa phụ, thì con trai cô ấy là một đứa trẻ mồ côi. Ở đây, nó chạm vào cuộc sống. Có người cha mà họ không dám nhìn con mình. Sống kiểu này còn xấu hổ với vợ con hơn là chết! Trong lòng hắn đau khổ tột cùng mấy lần, lòng ta tối sầm lại.
Không biết trời có hiểu tiếng gọi của ta không, nhưng hôm nay hắn lại mở rộng một vòng tay giúp đỡ. Một người nghiện ma túy khác đến giải cứu tôi. Chỉ còn một viên thuốc, Lăng hít nhiều quá. Con nghiện kêu một tiếng không vừa ý liền rút dao chọc thủng tiết lợn khiến dạ dày rất mềm. Dù học sinh cấp 3 không biết đau. Trước khi đổ vật ra sân thì phát ra tiếng động lạ, máu bò lổm ngổm khắp sân gạch. Cô hét lên một tiếng khủng khiếp và bật dậy. Giọng làng êm đềm. Ngôi nhà của anh đã đầy trong chốc lát. Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi: “Vậy hãy thoát khỏi nợ nần!” …— Người phụ nữ này! Bạn có bị mù không? Nút bắt đầu là gì? Có xà phòng trong đó không? Nếu nó sôi lên, cô ấy đã chết!
Cô lục tìm bột giặt đổ vào máy, rồi nhấn nút khởi động. Máy giặt đang quay, nhưng bụng cô đang run. Đầu anh hơi nghiêng:
– Vâng, tôi xin lỗi!
Câu trả lời từ mẫu giáo đến từ miệng của một người phụ nữ ba mươi tuổi. Chà, bạn là sinh viên.
Giáo sư nhếch miệng tạo ra một âm thanh dài và rõ ràng, rồi đi lên lầu. Cô cúi đầu vào đống quần áo đang mặc dở và nói nhỏ: “Thôi đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ lung tung…”. Nhưng nào ngờ… anh ấy đang quằn quại trên giường bệnh, toàn thân co quắp. Sau ca mổ, anh ta ngay lập tức kêu gọi một cuộc tấn công. Vết khâu giống như vết khâu trên bụng đầy máu. Các nốt gai trên tay chân của nó là vảy sừng, màu đen như hạt vừng. Y tá đổ mồ hôi, nắm và kiểm tra tĩnh mạchNhưng bất lực. Họ đã bị giết và không thể điều trị bằng thuốc. Thuốc biệt dược trong bệnh viện không hiệu quả. Bác sĩ chụm đầu hội chẩn. Chỉ nhất định để hắn đánh như vậy. Ba đoạn ruột non đã thông nhau … anh không còn chịu được lực mà đâm dao. Cô yếu ớt níu lấy người áo xanh trắng: “Cứu … Cứu anh ấy … cùng nhau!”. Sẽ không còn sự hành hạ của những ngày xa xứ. Không còn giống như gánh nặng nợ nần do kiếp trước mang lại. Người chồng duy nhất mà cô yêu, Lang, đã bỏ qua sự bất mãn của gia đình, có hai đứa con vô tội. Bác sĩ nhìn vào mắt cô một cách thông cảm, rồi kéo cô vào góc phòng và nói nhỏ. Cô lao ra đường. Những góc phố tối tăm và quanh co. Vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm. Trên bờ sông Heihe cồng kềnh, cô đưa một số tiền nhỏ ướt sũng cho một người nghiện ma túy đang lười biếng dựa vào chiếc nêm mốc meo, nắm lấy gói nhỏ trên tay rồi vội vã về nhà. Chỉ là làn khói mơ màng, Lăng Tiếu mũi sưng húp, nuốt nước miếng một cách thèm thuồng. Anh trôi đi, thư giãn và chìm vào giấc ngủ. Cô mỉm cười nhìn bác sĩ …—— Reeeeng reeeeng reeeeng …! Chuông reo gấp gáp. Cô điên cuồng lao lên cầu thang. Cô cuộn mình trước gương trong căn phòng sang trọng. Bóng của nó xuất hiện trong gương ánh sao của bộ não ảo này. Một người phụ nữ với mái tóc xơ xác và cơm nhão trên má. Những nếp nhăn chói lóa tiếp tục hiện ra dưới đôi mắt u sầu. Bản thân tôi cũng không biết nữa.
– Tại sao không dừng lại! Dọn phong!
Giường của giáo sư ẩm ướt, ẩm ướt và dấu vết của những bữa tiệc tùng vội vã. Mặt thầy son phấn, đầu tóc bù xù như rơm. Một người đàn ông đau bụng đi ra từ phòng tắm và nhìn cô ngây người, như thể cô là một con người. Cô nghiêng đầu, cuộn khăn trải giường lại, cố gắng hiểu thế nào mà cô lại giẫm phải bao cao su trơn, trượt và rơi.Đầu bị đánh. Cô không dám nhúc nhích, vội vàng đứng dậy, cuộn túi trên khăn trải giường rồi bước đi.
Tin hay không tùy bạn, ông Beam đã trở lại! Người lái xe taxi quay lại và mở cửa. Chiếc xe rung chuyển khi anh lười biếng rời đi. Anh mới mười tuổi và anh mới bốn tuổi. Anh nâng cánh tay lên, không nói không rằng, bảo cô lấy ra một cái túi to đựng đầy sách vở. Cuốn sách này không trách cậu ấy học giỏi. Em Na (Na) của em có mấy quyển vở ghi đủ đề, rồi tàu hỏa xé toạc một trang, bay tung tóe, nhiều từ ngữ bay theo gió. Cô giáo cho rằng gia đình nên chăm sóc nó là rất thông minh. Được rồi, ăn không đủ no, hối hận làm sao? Chỉ có học hỏi thì mới có thể tham gia quân đội khi lớn lên. Nhưng tôi không thể tham gia quân đội. Thảo nào Na học lớp mười hai thế này. À, anh ấy mua trứng vịt lộn và lôi thôi.
-Mẹ tôi ở đâu? Cô vội quay lại thì thào:
– Đừng lên! Cô ấy có khách. Nó đi tắm … Ông Beam bĩu môi và phát ra một câu lạ lùng:
– Cóc đi tắm! lạnh!
– Bim giỏi cái gì? Đi tắm khi trời lạnh là anh hùng. Bất cứ khi nào cần thúc giục hắn, chỉ cần hắn nói một tiếng, hắn là nam nhân. Nhưng không phải Bim. Anh trợn mắt:
– Ngốc quá! Tắm lạnh sưng phổi .—— Cô mỉm cười nắm tay anh, kéo anh vào phòng tắm. Khói từ nước nóng đổ bóng lên tấm gương lớn. Anh hét lớn, như thể nó kết thúc bằng một cái chảo. Cơ thể anh ta lùn và mập, nổi như một tấm chăn đậu phụ trong bồn tắm. Để vĩnh viễn không chịu yên lặng. Cô ta tấn công dữ dội:
– Thật là nóng!
Anh nhìn cô chằm chằm và đột nhiên kéo vòi hoa sen vào mặt cô. Giận quá, chỉ cần có Na là hạ gục ngay. Nhưng cô ấy chỉ dám làm bộ mặt nghiêm túc. Anh Beam bật dậy ngồi bệt xuống sàn chơi với chim, miệng lẩm bẩm: “Nhớ … nhớ!” .—— Sau đó là một con chó. Chỉ cần chạm vào Juny để vào bồn tắm. Sữa tắm dove có hương thơm. Máy sấy tóc thổi lông. Quần áo của Juni bị ráchBạch thược. Em gái tôi rất nhớ đứa con của mình. Bát cơm rang này rất dẻo. Vá chạy nhảy suốt ngày ngoài đồng để bắt chuột. Cái đuôi như ngọn cờ trên ruộng lúa gợn sóng. Năm ngoái anh bị lở loét và nằm liệt, tưởng rằng mình sẽ chết. Cô đi tắm và anh rên rỉ. Tuy nhiên, tóc vẫn trơn tuột như thường.
– Rác rưởi!
Juny lùi lại, ngửi mặt và mắng mỏ cô. Không ngờ cô lại ở cạnh máy sấy. Bác Bim ngậm ngùi hôn con chó:
– Con chết rồi! Hãy đốt cháy da của Junie, nhớ nhé!
Khi nhìn ông Beam dùng ngón tay chải lông cho con chó, tim ông đập loạn nhịp. May mắn thay, da của cô chỉ hơi ửng đỏ. Cô em gái năn nỉ giọng ngọt ngào:
– Chú Bim thích nấu món gì cho con?
Như thường lệ, anh ấy ăn cái gì đó như vậy, ở trường, cổ của bạn đã đầy lên rồi. Hôm nay, anh ngẩng đầu với ánh mắt bất mãn:
– Anh đang ăn!
Bạn thật tội nghiệp Junie! Tất cả trẻ em ở độ tuổi này đều yêu động vật. Nana (Na) nhà mình là bố nó, khi bố nó ném cây gậy bóng chày vào đầu Vim và bắt nó ra tiệm lấy tiền để thở, nó cũng ngóc đầu dậy, đau đớn hét lên và khóc ròng rã cả tuần trời.
Từ đó đến tối, cô ấy sẽ làm việc chăm chỉ để át đi nỗi sợ hãi. Khi chuẩn bị sách cho việc học tiếng Trung, cô ấy gọi cô ấy với một lời dè bỉu:
– Hôm nay, cô ấy mắc phải 4 lỗi nhỏ: sử dụng máy giặt không hiệu quả, dọn dẹp phòng không đủ kỹ năng, nghịch cảnh, chăm sóc trẻ. Động vật chưa đạt yêu cầu. Mỗi lỗi sẽ bị phạt $ 10.000. Có một sai lầm lớn khác: đào sâu vào mối quan hệ của các chủ sở hữu. Sai sót này là không thể chấp nhận được và phạt 100.000. Tổng cộng là 140.000!
Tai bạn đang ù. Cô cố gắng mở miệng giải thích rằng sai lầm thứ 5 là quá bất công với tôi, tôi chỉ nói với chú Bohm là mẹ cô có khách, không có gì để nói? Nhưng cô xua tay:
– Đừng nói chuyện! Rất quen với nó. Ở đó, anh không bị phạt tiền Việt Nam mà là tiền Đài Loan. Phạt là may chứ lấy lại được tiền thì tiền mất tật mang. bạn có biết?
Hẹn gặp lại, ôm7883; Bạn, thưa cô giáo:
– Là phụ nữ, tôi hiểu. Khí chất của phụ nữ Việt Nam còn rất đen tối và mọi người sẽ không chấp nhận. Tháng trước, bên kia sa thải một chị vì tội tương tự, chính là buổi trưa ngày nào chị chủ đi ngủ cũng lén mở cửa tìm người Việt buôn dưa hấu. Chúng ta phải tránh điều này! Hãy nhớ rằng, bất cứ nơi nào có camera, bạn sẽ không biết chủ sở hữu đang làm gì. Trước đó, một chị bị phạt nửa tháng lương vì cho em bé uống sữa và sợ xúc thìa. Còn có chị bị quỵt nửa tháng lương khi lật nồi cho người già mà không dám nhăn mũi thay quần áo cho bệnh nhân mà mặt mũi gớm ghiếc. Nửa tháng lương tương đương với ba triệu đồng!
Cô nhẹ nhàng cúi đầu:
– Cảm ơn!
Đây là những lời cảm ơn chân thành đến những người nghèo. Cứ nhìn cơ hội này, bao nhiêu nợ nần chồng chất. Nếu bạn bỏ lỡ nó, bạn sẽ không bay. Nhưng mọi điều cô ấy dạy tôi đều đúng, không sai. Cô cho biết đây là giai đoạn thực tập và tình hình nhẹ hơn thực tế rất nhiều. Nói cách khác, chị ưu tiên cho anh về quê thử việc chứ mấy chị em khác phải chật vật trong nhà kín cổng cao tường như nhà tù. Trên ghế, lấy tay quấn áo lau vết mổ. Làn da của anh ta nhợt nhạt, và mái tóc ngắn của anh ta để lộ một hộp sọ thô. Anh ấy trông giống như một con cua vừa lột vỏ. Tình huống này khiến họ gặp rắc rối.
– Sắp trả nợ rồi … xấu hổ lắm … nhưng không còn cách nào khác … hồi lâu sau anh mới ngẩng lên, đôi mắt đã phủ một lớp sương mù:
– Em không có sức mạnh!
-đừng làm thế. Từ con cái cho đến ông bà. Chỉ hai năm. Lúc này, thời hạn của anh đã gần hết … anh nhìn lên tường, nhìn hai con tắc kè đang đuổi nhau. Tần ngần ngại, Lăng móc túi đưa cho anh bốn tờ giấy. Cô mở nó ra, nhìn nó và bật khóc. Yêu cầu ly hôn! Ly hôn đơn phương đổ bể! Suy giảm lòng tự trọng. Lang xấu hổ. Lang muốn cứu ch & # 7883; Không phải bạn là người đứng trong cuộc chia ly bây giờ. Từ ngày đầu tiên Lang trở nên nghiện ngập, cô đã nhiều lần định tách ra, nhưng những ứng dụng này đã được viết và đốt cháy. -Những người bạn học với nhau đã mười hai năm. Có cùng nguyện vọng trong cùng một lớp. Vị cũng rất đắng. Chung an tuong va quay lai trang trại. Xiao Daada tin rằng hin like Man’s pad sẽ không gây ô nhiễm cho Lang. Sau khi điền dã, Lang Gang ôm con, ống quần và quần của chúng làm đệm cho tổ tôm. Xuất thân không được nói ra, nhưng một tia buồn thoáng qua trong mắt anh. Một đêm sau vụ thu hoạch, Lang quẹo chân về nhà, trong miệng ngửi thấy mùi rượu. Tôi chán cảnh này. Nơi thiêng liêng hai lúa, bốn Kimi’s rice. Như một người mẹ cùng cha khác mẹ. Ăn bốn miếng. Súp không đủ. Tôi sẽ đi. đến đâu? Đi đến Hà Nội. gì? giàu có. Las, không có nghề ngỗng nào như Lang, chỉ có nước tượng trưng cho dân chợ búa. Thông tắc cống, thông tắc nhà vệ sinh, mại dâm… Tinh thần của một kẻ ít học lên cao, Lang bỏ chợ, trở mặt làm phụ công bến xe Giáp Bát. Trên đất có một trận động đất, Haran ở trên sông, đồng tiền thấm đẫm mồ hôi. Đêm nằm dưới mái hiên còng lưng chờ chuyến xe sáng sớm, nhớ đến những cú đấm đá đe dọa khuôn mặt già trẻ lẫn lộn của mình mà thấy lương tâm cắn rứt. Ngôi mộ lấn át ý thức này bằng cách hun hút, tiêu diệt cái gọi là con người, để mai sau tiếp tục sống trong cảnh tranh giành loạn lạc. Cao lắm, xác của Lang Le đã thối rữa trong làng. Căn nhà rất phẳng phiu, ngăn nắp, chỉ trừ tiếng chuột chạy, đòi nợ. Khi không còn lừa được ai nữa, cây thuốc phiện bằng lăng chết vì tiền đung đưa với nàng tiên trắng. Có phải vụ ám sát vô cớ của người nghiện ma túy vào đêm trước khi lên cơn nghiện không? Nếu không nhờ con dao này, có lẽ Lang sẽ bị kết án tử hình thay vì 3 năm tù như hiện nay? – – – đừng lo. Bạn đi trước đi! -Cô nhếch môi chạy ra cửa khóc. Đơn ly hôn chờ đợi trên bàn gỗn …
Tiếp tục …