Bông hồng nở trên ngón tay út

Đoàn Thị Hồng Thủy

Vết thâm do tàn nhang

Buổi sáng của tôi thường bắt đầu bằng việc đi giày và đi bộ đến trường đại học cách đó ba dãy nhà. Tôi luôn luôn dậy sớm. Không phải vì tôi thích không khí trong lành buổi sáng. Không phải vì tôi là một cô gái năng động. Chỉ những lúc đó, tôi mới được ngắm Vinh qua ly cà phê sáng (trong quán cà phê gần trường), vừa uống cà phê vừa trò chuyện vui vẻ với cô bạn thân.

Tôi là sinh viên năm ba Học viện Mỹ thuật. Ngoài giờ học, tôi vẽ minh họa cho một số tờ báo dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Lần khác, tôi gục đầu vào giá vẽ, và tôi đưa tất cả những bức ảnh tôi vừa lướt qua hoặc những cảnh tôi thích lên giấy. Bạn tôi nói tôi là một cô gái kém hấp dẫn. Mái tóc ngắn bù xù và dáng người mảnh mai vẫn ẩn hiện sau chiếc áo phông ố vàng, đôi má đầy tàn nhang và khuôn miệng thon thả vẫn mím chặt. Tuy nhiên, tôi không để ý lắm đến những tin đồn ác ý này. Thật vậy, nếu bạn đam mê và dành hết thời gian, sức lực thì con trai sẽ không còn chỗ để can thiệp. Đôi khi, như một con nai lạc trong khu rừng của chính mình, tôi rơi vào trạng thái căng thẳng, buồn bã hoặc cô đơn. Những lúc như thế này, gạt hết giá vẽ sang một bên, chỉ dùng màu hồng của mình, tôi có thể tô bất cứ không gian nào trước hàng trăm bông hồng ngâm. Sau khi hoa khô, cân trở lại trạng thái cân bằng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đó là trước khi tôi gặp Vinh. Tôi chưa bao giờ bị mất nước, nhưng tôi không nghĩ nó khác nhiều so với cảm giác của tôi bây giờ. Tôi luôn thấy mình tìm Vinh ở các trường học, giảng đường và cả những người dân thành thị đông đúc.

Vinh khác với cô gái đơn điệu của tôi, anh ấy là một người xuất chúng.Đẹp trai, thông minh, dũng cảm và tuân thủ các quy tắc. Anh còn có bạn gái là Quỳnh Như nữ sinh. Ngay cả khi tôi tự nhủ rằng anh ấy chưa bao giờ để ý đến tôi, dù chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi nhắc nhở tôi, tôi vẫn không ngăn được bao nhiêu hi vọng và yêu thương nảy mầm trong tim. —không bật. Tôi ôm đầu trần bằng hai tay cong cong, một tay cầm ổ bánh mì lớn, đi băng qua sân lớn đến hành lang. Những tia nắng làm mờ mắt tôi. Các sọc đen xuất hiện. Cho đến khi tôi đánh nó, tôi luôn nghĩ đó là một điều viển vông.

– Aaaaaaaa …………. Chỉ gây ra. Nhưng có vẻ như “nạn nhân” không nghĩ vậy.

– Xin lỗi, tôi không nhìn thấy bạn!

Vinh đứng trước mặt tôi, mặt tái mét .—— Anh có biết tiệm thuốc gần game nhất không?

Những sọc đỏ thẫm ướt đẫm từ bắp tay trái của Vinh. Anh cố gắng dùng khăn che lại nhưng vô ích. Trái tim của cha bắt đầu nhảy múa trên lồng ngực của cha. Tôi cau mày và nói với anh ta một cách nhanh chóng:

– Đi theo tôi!

Có lẽ vì đau và bối rối nên Vinh liền đi theo tôi mà không hỏi thêm câu nào. Chúng tôi đang tiến về phía hàng bò xanh đậm có hoa tím. Cửa bệnh xá đóng im ỉm (như thường lệ, ít sinh viên đến đây). Tôi bỏ qua thủ tục gõ cửa, tôi mở cửa, buông ghế của Vinh gần bàn khám, mở tủ thuốc .—— Anh ngồi đi!

Anh gật đầu rồi im lặng ngồi xuống, lúc nào tôi cũng lau vết thương, bôi thuốc và băng bó. Cuối cùng, khi mọi thứ suôn sẻ, tôi lúng túng chọn đồ để cất :—— không ổn lắm! Xin lỗi, có thể y tá đã đi nơi khác. Bạn biết đấy, cô ấy hiếm khi có bệnh nhân.

Vinh lau nhẹ miếng băng trắng, nhìn vào mắt tôi cười rạng rỡ:

– Không, cám ơn anh nhiều!

Để che đi vết tàn nhang của mình, tôi lục trong túi và lấy ra viên kẹo béo màu vàng:

– ViBạn có muốn ăn một cái không? Bạn biết đấy, nó rất ngon, đặc biệt là sau khi có rất nhiều máu? – – – Bạn có biết tên tôi không?

Vinh nhìn tôi. Trong căn phòng nhỏ ấy, đôi mắt cô như lóe lên hai vì sao.

– Có ai trong trường biết Vinh không? Bạn gái của bạn cũng vậy. Cả hai đều nổi tiếng! -Tôi nói thêm, nó hơi xê dịch, tôi thấy mình thật ngốc làm sao! -Nhưng Vinh có vẻ chấp nhận câu trả lời. Vì anh ấy không hỏi nữa. Vinh ôm cánh tay không hề hấn gì và nói:

– Cảm ơn bạn một lần nữa! Nếu bạn không phiền buổi trưa, Vinh có thể mời bạn ăn tối không? Vinh cũng muốn cảm ơn và trả … bữa trưa này luôn .—— Đôi khi, may mắn quá, nó như một cú đánh bất ngờ vào lồng ngực. Để nước mắt không rơi vì choáng váng, tôi mím chặt môi, nắm tay Vinh rồi gật đầu. Đôi tay anh như muốn giấu gió vào trong, và cái mát lạnh âm thầm cuốn hút tôi. Vinh một lần nữa mỉm cười và ngoạm lấy viên kẹo to.

– Vào lúc 11 giờ sáng mai, bên ngoài trường học!

Nhưng khi cậu vươn móng vuốt tới dưới gốc cây, dưới tán lá đẫm nắng, cậu đột nhiên quay lại và gọi:

– Cô tên là gì?

– Micquay!

Tôi đã khóc và choáng váng, như thể tôi vừa uống xong một thùng rượu ngon. -Trò chơi

Mặc dù tôi đã đi một đoạn đường dài, nhưng cô ấy vẫn cố định trong lưới như một con cá chép, bất động. Tôi đã nói dối rằng tôi không biết Coy. Thực tế, cô ấy nổi tiếng hơn cô ấy tưởng. Nhiều bạn bè bàn tán về ngoại hình khác lạ, thậm chí xấu xí của Khôi. Tài năng khiến tổ dân phố ghen tị. Khôi là học sinh giỏi nhất khóa. Chỉ có tranh của anh được gửi đi triển lãm nước ngoài. Quỳnh Như bị say nắng. Ông lớn này tìm đến tôi để giải nghệ trong lặng lẽ. Tôi chắc chắn không đồng ý. Anh ra đi, không quên để lại dấu vết trên bắp tay trái của đối thủ. Bất ngờ là cảm xúc của sự tức giận, ghen tị và oNỗi đau trong lòng tôi gần như hoàn toàn biến mất. Thấy ra máu, tôi chạy đi tìm theo quán tính. Gần đây, tôi bị lạc và thậm chí thất vọng với mọi thứ. Bạn gái xinh đẹp, nhiều tiền, công việc đáng mơ ước. Những thứ này quá hoàn hảo, quá mượt mà, tự dưng có cảm giác như một chiếc hộp kín, khiến tôi không thể chịu nổi. 22 tuổi, bỗng một ngày anh nhận ra mình không có giá trị, không có ước mơ, đam mê hay cả cảm xúc trong sáng của tuổi trẻ.

Cuộc hẹn hò với Maikoy có thể nói là một sự sai lệch nhỏ. Loại tiểu thuyết. Tôi chưa bao giờ hẹn hò với một cô gái như vậy trước đây. Thật thú vị, tôi nhận ra rằng không cần cố gắng nhiều rằng cô ấy đã dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. Tôi mỉm cười và tự nhủ: “11 giờ sáng mai!”

Khi xe máy của tôi đến cổng trường, Mai Khôi hình như đã ở đó cả tiếng đồng hồ. Cô ấy mặt đỏ như trái chín, và thì thầm: “Chào!” Bằng cách nào đó, Coy đã thay được áo phông và quần jean bó sát như hầu hết các cô gái, và thay bộ quần áo màu sắc tươi tắn. Đáng tiếc, điều này không khiến cô lộ rõ ​​hơn mà ngược lại, vóc dáng gầy gò như một đứa trẻ chưa trưởng thành càng lộ rõ ​​sau khi quần áo được giặt sạch. Tôi bật cười:

– Chào Khôi! Xin lỗi vì đã để bạn chờ lâu. Nội trú!

Koy lúng túng gật đầu. Đôi môi mỏng cố thu lại một nụ cười. Sau đó, cô bẽn lẽn dò xét xe như một cô gái mới lớn. Tôi điên cuồng lao về phía trước, không quên nhìn những học sinh tò mò qua gương chiếu hậu, bao gồm cả ánh mắt ngạc nhiên của QuỳnhNhư. Vinh lịch sự ra mở cửa và còn kéo ghế cho tôi vì cả hai cùng túm lấy bàn gần sân khấu. Tôi nắm chặt mép bàn, ngoan ngoãn cố lật những ngón tay run rẩy của mình. Vinh đưa cho tôi một cuốn menu màu hồng nhạt .—— Chỉ cần chọn món nào hấp dẫn. đừng loh!

Nhưng dù đã lật trang lần thứ ba, tôi vẫn không chọn được mục.

-Bạn xong chưa?

– Vinh lệnh-Tôi giảm giọng gần như thì thào-chỉ chọn đồ rẻ tiền. Koy không kén chọn lắm!

Trong một lúc, tôi nghĩ Vinh sẽ cười. Nhưng anh lặng lẽ gật đầu và chọn một số bữa trưa đơn giản cho hai người họ. Chúng tôi ăn nhanh, đôi khi trao đổi những điều xung quanh trường nghệ thuật hoặc quan điểm nhàm chán và lặp đi lặp lại của giáo viên. Trong ly kem ngon lành tôi liếm chiếc thìa bạc với chiếc bánh rán, Vinh đột nhiên vỗ nhẹ vào thành ly và nhìn chằm chằm vào cây đàn piano với vẻ mặt thèm thuồng ngạc nhiên:

– Nếu tôi có thể nghe thấy bản sao! Rất tiếc, cửa hàng này hiện không cung cấp âm nhạc.

– Khi còn nhỏ, Coy cũng học piano. Chỉ còn lại một thứ .—— Tại sao?

– Vì xấu quá-Mình nói thật – Sau đó Khôi phát hiện ra mình vẫn có thể làm những thứ đẹp đẽ, chẳng hạn như âm nhạc, và điều duy nhất là dùng bút lông màu.

Rồi cứ như tôi và anh Vinh ngồi với nhau hàng trăm lần thế này, kể hàng ngàn câu chuyện thân tình, tôi kể cho anh nghe về niềm yêu thích hội họa của tôi, về căn phòng riêng biến thành lâu đài cổ tích . Elf ước mơ mở một trường dạy vẽ cho trẻ em. Vinh hầu như không trả lời. Nhưng anh lại bất ngờ nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm lạ lùng, chất chứa bao cảm xúc ẩn giấu. Tôi lúng túng đổi hướng:

– Dù không học nhiều nhưng Khôi vẫn có thể chơi một bản. Những bài hát đơn giản của Nga!

– Vậy thì Khôi lên sân!

– Không được-Tôi lắc đầu-Khôi xin lỗi!

– Có lần-Vinh năn nỉ-lâu lắm rồi cũng không thấy ai đánh đàn cho Vinh nghe.

Tôi bật dậy. Nếu Vinh hỏi tôi điều gì, làm sao tôi có thể từ chối? Buông ngón tay trên cái nút lạnh lùng, không biết Vinh có cười vì nhận ra giọng tôi như một đứa trẻ mới chập chững biết đi.Bạn có lâu không?

Nền xanh và hoa hồng

– Tôi có thể ở lại Vinh’s một chút được không? Jung quên bài tập vẽ tranh chiều nay.

Tôi nói với cô gái phía sau. Koy gật đầu, những đốm tàn nhang mờ dần trong ánh sáng rực rỡ. Cô ấy ngồi cách xa tôi một chút, và nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo sau lưng bằng tay trái. Tôi cố gắng nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, nguyền rủa tình trạng trì trệ kỳ lạ của mình.

Tôi không mong đợi một cuộc hẹn như vậy. Nó chỉ nên được một chút vui vẻ. Đối với một cô gái ngốc nghếch, đây chỉ nên là một vài phút giải trí. đó là nó! Sau đó mọi thứ sẽ trở lại cuộn dây cũ, mượt mà như không có chuyện gì xảy ra. Tôi tin chắc rằng Mai Khôi là màu trong sáng và thuần khiết nhất mà tôi từng thấy. Tôi đã tìm kiếm mọi thứ về cô gái này. Tuổi trẻ sức sống, ước mơ và tình yêu ước mơ, trong sáng và chân thành. Nhìn thấy Coy ngồi trên chiếc đàn piano màu đỏ gụ, sự dũng cảm mà cô ấy phát ra khiến tôi rất bất ngờ. rất nhiều!

Tôi đã ủng hộ, và tôi đã từ chức. Tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát rồi bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Maikoy, tôi chợt buột miệng:

– Coy muốn vào TP Vinh ngồi một lát được không?

Micquay nhìn tôi với đôi mắt yếu ớt. Khóc xong hỏi lại:

– được không?

Tôi để Khôi ngồi trong phòng khách cầm cốc nước lạnh rồi chạy lên lầu nhặt bài tập đã quên. Lạ thay, giữa chốn bồng lai, lòng tôi chợt nghĩ đến chuyện chia tay người con gái hoàn toàn xa lạ cách đây hơn một ngày?

Khôi không ngồi vào ghế. Cô ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn ra khu vườn, trước bức tranh nửa sơn của tôi. Nó được tạo ra khi sự cô đơn của tôi lên đến đỉnh điểm. Tôi bôi và phết một lớp màu xanh đậm lên tờ giấy vẽ, giống như một mê cung mù mịt.

Tôi rón rén đi sau McCoy. tiêu điểmKhông ngờ cô lại tô màu hồng nhạt trên nền hồng đậm, điểm xuyết là hàng trăm bông hồng đủ màu, đơn giản và nhỏ xíu. Tôi cứng họng thì Khôi chợt quay lại nhìn thẳng vào tôi:

– Vinh đang buồn đúng không?

….

– Khôi quá! Mỗi khi buồn, Coy hãy thế này, để bông hồng nở trên ngón tay út!

Cô ấy giơ tay và nắm lấy tôi bằng những ngón tay nhỏ đầy màu sắc, giống như một bông hồng đang nở, hôn lên bông hồng một cách sống động.

Vinh chào tôi rồi quay lưng bỏ đi, đặt nó xuống cổng trường thì tôi dừng lại đột ngột và đưa tay ra nắm lấy tay Vinh.

– Vinh sẽ không bao giờ gặp lại Khôi nữa phải không?

Vinh bàng hoàng nhìn tôi, ngỡ ngàng trước sự thật. Một cơn gió lướt qua phổi, lạnh buốt. Ngay từ khi đánh đàn, với linh cảm khó hiểu, tôi nhận ra rằng mình đang đẩy Vinh vào thế bất ổn. Anh ấy muốn chiến đấu và thay đổi. Nhưng cũng giống như nhiều người khác, cô sợ sự thay đổi sâu thẳm trong trái tim mình. Tôi không trách Dung Dung vì Vinh, chiếc áo tôi đang mặc vừa rồi chợt hiện màu. Vết bẩn phải được loại bỏ để khôi phục vải luôn phẳng như ban đầu. Chợt ánh mắt tôi đầy xúc động, tôi vội nói:

– Vinh biết ở Khôi, Vinh vẫn là một người rất đặc biệt, rất đặc biệt!

Tôi cúi xuống, nhanh hơn cả chớp mắt, và áp đôi môi mỏng của mình lên má cô ấy. Nụ hôn không dứt, tôi quay người bỏ chạy như một con thỏ rụt rè. Tôi lao vào nhà tắm, tôi vội đóng cửa và khóc. Khi tôi lau khô má, tôi chợt nhận ra rằng những ngón tay nhỏ đầy đất của tôi đã hút ẩm. Giống như nước, màu trở nên khô. Nhưng nó không phải là nước nên sẽ không biến mất ngay mà sẽ tồn tại rất lâu. Tên ngu ngốc. Tôi hơi suy sụp trong lòng. Và một cái gì đó đột nhiên xuất hiện. Nỗi buồn xanh thẫm. Đóa hồng ánh lên nỗi buồn. ĐừngMột nụ hôn nhỏ nhưng đầy can đảm. Tình cảm chân thành và chân thành. Ước mơ trong sáng của tuổi trẻ. Như một chàng trai bước ra trong sáng, tôi đầy cảm xúc và dự định, dù bộn bề nhưng tôi sẽ không bao giờ trắng tay và lạc lõng. Quan trọng nhất, một bông hồng mang cảm xúc mạnh mẽ – một bông hồng với ngón tay út kỳ diệu. 22 tuổi, nếu bạn không sống, sẽ thật ngu ngốc biết bao. Một người đàn ông dùng ngón tay út vẽ một bông hồng trên lòng bàn tay của một cô gái. Hãy chia sẻ ý tưởng của truyện ngắn này?

Leave Comments