Bố, gặp bố vào ngày mai

Trời Sài Gòn về chiều mưa. Bàn có cửa kính trong suốt. Máy lạnh hoạt động tốt và hơi lạnh lưu thông đều. Bấm để bấm vào bàn phím. Cúi người trước bàn phím. Máy in chạy đều. Tiếng sột soạt … Rồi đột nhiên, giữa văn phòng mọi người im lặng vài giây, kêu, ục ục, ục ục … Rồi đột nhiên họ bật cười. Chỉ là điện thoại của ai đó đổ chuông. Tiếng vọng trường địa phương trong không gian văn phòng đủ để cắt đứt bầu không khí tiêu chuẩn. Rồi mọi người quay sang tiếng chuông và tiếng sột soạt quen thuộc.

Nhưng tiếng chuông đó cũng đủ để tôi ở lại vài phút đối mặt với bàn phím máy tính. Trước ô cửa kính, nước mưa tạt vào những hạt giống trên những ngọn cây được cắt tỉa cẩn thận. Những hạt mưa li ti nhảy nhót vui vẻ bên ngoài, bám vào khung cửa kính, tiếp tục rượt đuổi nhau, như đang chơi trò trốn tìm. Tôi thấy trên má mình, như có hạt mưa rơi ra, nóng rát khóe mắt. Chợt tôi nhận ra đã lâu rồi không có cuộc gọi trở lại. Không biết đợt này ở quê mình có mưa không nhỉ? Dòng sông sau khi đất nước đi lên? Hàng táo gai trước cửa nhà mẹ chắc lúc đó còn nguyên cành. Vào mùa mưa, lá sâm sẽ phát triển thành lá xanh. Vào mùa mưa, ễnh ương, cóc, … sẽ kêu râm ran trong vườn. Thời thơ ấu, trên chiếc võng của bà nội, bà ngoại, ngoài lời ca, tiếng hát, tôi còn bị cuốn hút bởi những điệp khúc thiên nhiên bất tận.

Chỉ bây giờ ngồi một vài trăm dặm từ tôi, tôi đã bất ngờ bị sốc khi nghe âm thanh tự nhiên này một lần nữa. , Mặc dù nó là một âm thanh rất nhân tạo.

Trong cơn mưa nặng hạt ở Sài Gòn, chắc hẳn có hàng triệu người con đang ngước nhìn tôi trên đất nước xa xôi hơn tôi. Phút nhìn qua ô cửa sổ phòng làm việc, khu tập thể … Tôi không biết quê mình bây giờ ra sao? Sài Gòn như một vùng trũng khi thủy triều xuống. Dòng điện mạnh này quét qua khắp nơi trên thế giới, từ hoa lá cho đến rác thải. Đó là vùng đất của những con người trẻ trung, đầy nhiệt huyết, những con người nhiệt huyết mong muốn tìm ra cánh cửa cuộc đời và mở ra những chân trời mới. Tuổi trẻ đang bỏ quê, bỏ quê. Trong hình bóng ông bà, cha mẹ cũng giống như ông bà – những người sẵn sàng cho con bạn tự do bay cao, bay xa, bay mãi …—— Đôi khi, tôi thích câu này: Bao lâu nay tôi không gọi về Trang Chủ? “Nhưng tôi chưa bao giờ nghe những lời trách móc kiểu này. Vì bạn hiểu sức mạnh của cha mẹ. Tôi hiểu. Tôi mong bạn thực sự tập trung vào công việc, sự nghiệp, hoạch định tiền bạc và xây dựng cuộc sống thật tự lập. Tôi biết bố mẹ luôn biết cách Sống không có chúng tôi. Mỗi khi tôi gọi về nhà, tiếng bố mẹ tôi sẽ rất vui và bố tôi sẽ cười thật to để tôi thấy rằng bố tôi khỏe mạnh, mẹ tôi bình thường và ông bà tôi vẫn còn khỏe. Bố không ổn chắc con gọi điện cho anh họ được một lúc rồi con biết bố và con bị cảm nặng, phải chăm sóc nhau mới khỏi bệnh Nhưng cách đây vài tiếng, khi bố gọi thì con luôn rất Vui giao lưu văn học Anh, để mình có thể an tâm ở nhà như thường.

Chúng ta giống như gien của loài chim, bay khắp nơi, tứ phương, một góc nhỏ quê hương, không Đã qua lâu rồi, con cháu ở quê nhiều hơn tổ tiên, ông bà về quê mỗi người một nơi nhưng tôi chỉ được về thăm nhà một lần cuối cùng, tôi nhớ năm bà nội mất, dù tôi đi xe buýt sớm nhất. Về nhà, tôi chỉ có thời gian ngồi bên quan tài, bên ngọn đèn dầu nhỏ, lặng lẽ khóc trong không khí sôi động của đám tang đồng quê, rồi lại nhớ đến những năm tháng cuối cùng ông tôi lâm trọng bệnh, lâu lâu lại về ôm ông. Cố Dư Sinh vội vàng rời đi.

Tôi chỉ nhớ có một lần, tôi trở về với ông nội của Tần T., sau đó nhập viện ở Long Xuyuan, bố gọi điện bảo tôi đi làm, yên tâm đi, mọi chuyện đã giải quyết xong, anh ấy không sao đâu. Như trước đây sẽ không sao đâu. “Còn có ba ba, ngươi cứ yên tâm.” Sau đó trở về Sài Gòn, được tin phóng viên qua đời, tắm rửa xong liền mất đi vòng tay của ba ba. Cuối đời được người cho bát cháo, trước khi chết còn nói đùa đôi ba câu, sau này con trách bố sao không cho con từ Tần T về Long Xuyên gặp con lần trước, bố chỉ nhẹ nhàng nói. Nói: “Không ngờ ông nội nhanh thế. Tôi vẫn tin rằng bạn có thể giữ được một thời gian.

Giờ nhắm mắt lại tôi vẫn nhớ khi ông tôi còn khỏe mạnh, ông chống gậy, dắt gà từ làng trên xuống làng dưới.Ném trong tay. Tuổi ông nội rất bình yên, vì ông có 3 người con ở bên. Thứ ba là nhân viên của anh ta. Tôi còn nhớ, những ngày cuối đời, bà tôi bị bệnh gai cột sống, chạy chữa khắp nơi không dứt và bị còng. Cuộc sống thường ngày, công việc bộn bề, mệt nhọc lại phải lo chăm sóc ông bà già yếu, mọi chuyện không muốn chia sẻ cùng chị em tôi. Cha mẹ chỉ có một mong muốn là chúng ta sống thành công mỹ mãn tự tin đối mặt với áp lực cuộc sống không thể chịu nổi. Giống như lần trước, tôi nhớ bố tôi đã nói rằng bà không sao cả, “Chúng tôi có bố mẹ và cô chăm sóc tôi, vì vậy đừng lo lắng. Nhưng không, bố, con muốn về nhà và để lại nhiều ảnh của bà ngoại hơn. Mặc dù bà đã già rồi Tôi đã ghi tên mình rồi nhưng bà không thể nhận tôi là cháu gái của bà ngày nào. Lời kể của Lục Vân Tiên con tôi còn có thể ngủ quên được, tôi đào một cái hố bên cạnh và nói: “Nhà tôi ở. “Bây giờ bố đã” định cư “nhiều năm rồi .—— Bố, con viết thư xin nghỉ phép, mai con về thăm. Con biết rằng bố sẽ lo cho con. Vì con, đủ thứ, chặng đường dài sẽ khiến con mệt mỏi. Mất thời gian và ảnh hưởng đến công việc của tôi … Nhưng tôi phải về, không có nhà thì bạn không sống giữa biển đời .—— Thanh Vân

Leave Comments